Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

[Tâm sự] Câu chuyện cuộc đời !

Em năm nay 25 tuổi hiện đang sống ẩn dật cùng vợ và con trong khu trang trại do chính tay em gây dựng  Tham gia Voz cũng lâu lắm rồi, đọc truyện của các thím cũng đã nhiều, thấy các thím tâm sự về cuộc đời em mới vỡ ra được nhiều thứ cần học hỏi. Hôm nay mạn phép em cũng xin được tâm sự với các thím về cuộc đời em ! Văn em không được tốt nên có gì sai sót mong các thím bỏ qua cho ạ !
P1: Biến cố đầu đời !
Em sinh ra trong một gia đình thuần nông thuộc diện hộ nghèo của xã cách thị xã khoảng 10km theo đường chim bay, vì quê em là vùng nông thôn chưa hiện đại hóa nên tuổi thơ em cũng như bao người khác ở miền quê yên bình với những cánh đồng bát ngát thẳng cánh cò bay, xưa là thế nhưng bây giờ bị thu hẹp lại để huyện quy hoạch mở rộng thị xã… 
Ở quê thì các bác biết rồi đó, trẻ con tụm nhóm chơi theo bầy đàn, chẳng so đo tính toán thiệt hơn, vui là chính. Thời đó ở quê em đang có phong trào trọng nam khinh nữ nên lứa tuổi bọn em sinh ra đều là con trai hết, xóm em những 17 đứa con trai, con gái thì lẹt phẹt dăm đứa nên tụi em tạo nhóm tách nhóm chơi thân với nhau.
Tuổi thơ em trôi qua êm đềm như dòng nước mùa thu nếu không có cuộc hội ngộ định mệnh và nếu như không có cuộc hội ngộ định mệnh này thì chắc em cũng chẳng có gì để tâm sự cùng với mấy thím. Nhóm tụi em có 10 thằng con trai và 2 đứa con gái, nhà ở san sát nhau nên chúng em chơi thân với nhau như anh em, năm lên lớp 8 cái năm định mệnh 10 thằng cắt máu ăn thề dưới gốc đa làng thề sống chết có nhau, phúc nạn cùng chia vinh nhục cùng hưởng bao gồm ( Phúc, Minh, Toàn. Hóa(cu), Dũng, Nam, Lân, Thành, Quyết, Phương). Và cũng kể từ đó 1 thằng bị đánh là cả lũ lại vào chiến. Không quản đêm khuya, không quản nắng mưa, hễ một thằng bị đánh là ngày mai lên xã có 10 thằng bị còng.
Đánh nhau đâm quen nên trong làng có tiếng, không phải bốc phét chứ thời đó ngoại trừ công an xã trở lên thì em giám đảm bảo cả làng hội em là số 1. không vì thế mà lộng quyền làm phách tụi em vẫn ngoan hiền hiếu thảo với cha mẹ, kính trên nhường dưới chỉ là đôi khi có mấy nhóm choai choai lớn hơn tụi em, muốn lấy le để vượt mặt lại gây gổ nên bọn em phải đáp trả.
Thời gian thấm thoắt mới đó mà cả hội cũng học hết cấp 2, sang cấp 3 thì phải thi. 4 thằng đậu công lập còn 6 thằng phải học bán công, lại phải bày mưu tính kế cho cả nhóm về chung trường rồi xin thầy hiệu trưởng cho cả nhóm về chung lớp. Vào cấp 3 trường ở xa nhà, muốn đến trường phải đi qua làng khác và như các bác biết đó, đã có tiếng thể nào cũng có miếng, buổi khai giảng quân sự em đang ngồi chơi thì ở đâu nghe “bốp” 1 phát bên tai, quay lại thấy thằng bạn đã ăn ngay cái báng súng gỗ vào lưng. Định hình nhìn lại hóa ra thằng đánh là thằng lớp trên đàn anh của mấy thằng choai choai xóm mít. Em đứng dậy trong tay cầm cây súng gỗ:
E: Mày làm cái lol gì thế ?
Nó: Mày mù à ? Tao đang đánh bạn mày đó !
Nói xong nó cười như chó táp phải lằng, em nhìn ra sau nó có hơn 6 thằng đi theo, nghĩ trong đầu chắc là định úp sọt dọa bọn em đây mà. Vừa lúc đó nhóm em chạy lại do thấy 2 thằng em to tiếng.
Thằng bạn hỏi: Có chuyện gì vậy cu ?
E: Đm nó đánh thằng Minh.
Thằng bạn: Ăn không.
E: Ngán à.
Mới nói xong câu đã thấy nó bửa ngay cái súng gỗ vào đầu thằng kia, tức thì cả hội bọn em lao vào hội đồng nhóm thằng kia luôn. Sau trận đó 10 thằng được lên đứng giữa trường tuyên dương và bị phạt kỹ luật làm sạch nhà vệ sinh nam.
Chuyện cũng bắt đầu từ đây khi bọn em đã lọt vào mắt quỷ của anh chị lớp trên và lọt vào mắt đỏ của thầy trưởng đoàn trường. những ngày tháng gian khổ bắt đầu: Xách nước tưới cây, nhổ cỏ, chăn kiến, chạy bền, vượt rào, roi mây … không có thứ gì mà 10 thằng chưa nếm qua, Nhưng tụi em vẫn nhịn do mình lép vế nên phải để bọn đàn anh phạt, lâu lâu thấy hứng nó lôi ra làm mấy bạt tai xong cho vào. 
Chiều đó đang trong giờ học thì thấy 1 cô bé vẫy vẫy gọi nó ra ngoài gặp, ( em xin phép tả về thằng này một chút: Nó là con út trong gia đình, nhà có 4 chị gái và nó là con trai duy nhất, gia đình nghèo như nhà em, tính nó hiền lành ít nói, nhưng ngoại tướng thì nhìn vào hung dữ, nhiều khi nhìn mặt nó em thấy ghét ghét sao ấy). Quay lại vấn đề, sau khi nó ra được mấy phút tự nhiên em thấy trong người lo lo sao ấy, quay lại hỏi hai thằng ở dưới tụi nó cũng nói vậy, sợ là thằng Minh nó có chuyện chẳng lành ở ngoài kia nhưng gần hết tiết học rồi nên bọn em ráng. Ra chơi mấy thằng chạy ra sau nhà vs thấy cu cậu nằm 1 đống mặt sưng húp. Biết ngay thể nào cũng có chuyện mà !
Nghe nó kể lại sơ lược là, con nhỏ đó bị mấy thằng kia ép vào gọi cu Minh ra nếu không ra về tụi nó xé áo, cu cậu đi ra thì tụi nó lao vào đánh do hôm trước cu cậu lườm thằng kia trong quán nước (mắt nó bị lé mà mắt lươn nên ai nhìn vào cũng bảo nó đang lườm).
E: Giờ tính sao tụi mày ?
Phương: Đm, cùng lắm là nghỉ học đi SG, đứa nào chiến thì dơ tay.
Phúc: Đủ sức chiến nữa ko chó Minh ?
Minh: Đéo đủ, có điều tau ăn theo tụi bây.
Vậy là cả 10 thằng đồng ý, gần hết giờ giải lao cả nhóm ra sau bãi giữ xe, lấy gạch + đinh tháo xích xe đạp, mỗi thằng 1 sợi, đợi cho trống đánh vào học cả hội sẽ vào tận lớp thằng đó dạy cho nó 1 bài học. Nghĩ là làm, khi tiếng trống vang lên báo hiệu một tiết học mới cũng là lúc tụi em đi lên lớp thằng đó. Lúc thấy tụi em bước vào nó nhảy lên bàn giáo viên cầm ngay cái thước để thủ, Thằng Phúc không nói gì lao lên chịu 1 thước ôm nó lại lấy được cây thước cũng là lúc sợi xích của thằng Phương quất ngang lưng nó, nó nằm xuống tụi em nhảy vào quất lia lịa. đang hăng máu mà em phải sặc cười vì mấy câu nói:
Nó: Tụi bây tha tao, tối tao còn phải đi dự SN !
Cu Minh: đánh vào mặt nó ấy đm nó làm hư mặt tiền của tao.
Thấy bọn nó hăng quá em sợ thằng kia chết nên can ra, mẹ cha tụi nó lên tụi nó hăng máu làm em 2 xích mới can ra được. Xong đợt đó cả 10 thằng được nghỉ 1 tuần, phạt vi cảnh 2 triệu, và cũng từ lúc đó trong trường chẳng nhóm nào đụng đến bọn em nữa !

P1.2
Và cũng kể từ ngày đó trong cặp sách đi học của mỗi đứa luôn có một đoạn xích xe đạp vào một bọc ớt bột. thấm thoắt thời gian trôi đi cũng nhanh thật !
Ngày tốt nghiệp cấp 3 cũng đến 10 thằng đều học lực khá cơ mà hành kiểm trung bình (thầy cô còn thương nên mới được vậy). thi tốt nghiệp cả 10 thằng cũng được khá, khi biết điểm xong cả hội vừa đi xe đạp vừa bàn chuyện liên hoan, qua cái cầu liên thôn thấy mấy cu choai choai đứng ngáng đường, mấy thằng rủ ghé lại xem chúng nó làm gì, như mọi hôm thì chúng nó sẽ được ăn mấy xích xe rồi nhưng mà hôm nay vui, đang đứng hút thuốc với mất cu choai thì thằng Dũng chỉ vào cái bao: Đm tụi bây lại đi bắt trộm chó phải không ?
Cu Lân: để tao xem nào đm bắt phải chó nhà ông thì ông giết !
Lão với em lại gần cái bao mở ra thì có 2 con chó ước chừng mỗi con hơn 7kg, một con màu vàng nhìn mượt còn một con toàn ghẻ. 
Cu Lân: Đm thằng chó nào đánh bả con Núm của tao ? (chỉ con màu vàng ấy, chứ nhà nó làm quái gì có chó màu vàng)
Vừa nói Lão vừa rút dây xích trong cặp ra, mấy thằng trong hội tưởng thật thằng nào cũng rút dây xích ra vứt cặp vứt xe sang một bên định nhảy vào bim bọn kia, nhưng thằng Lân nó cản: Thôi hôm nay vui tui tao không muốn đánh nhau, thằng nào đánh bả con màu vàng thì bước ra cho tao xem mặt tao cảm ơn !
Cả hội choai choai sợ đứng co rúm lại một chỗ rồi có chú lắp bắp: dạ anh em không biết chó nhà anh, nên em mới bắt.
Cu Lân: Đm mày đánh bả hay mày siết cổ nó ?
Thằng nhỏ: Dạ em đánh vào cổ nó.
Cu Lân: Cúi đầu mày xuống nhanh lên, mày có biết tao coi nó như anh em không ? đến cái xương cá tao còn nhường cho nó ăn, đm mày cúi đầu xuống đưa cổ đây.
Vừa nói nó vừa cầm cái dây xích quàng qua cổ thằng cu rồi dúi dúi.
Thằng nhỏ: Em lạy anh em không biết là chó nhà anh, anh tha cho em.
Cu Lân: Mẹ mày, mày đánh chết chó nhà tao rồi còn xin tha, Nói, giờ mày muốn gì ?
Thằng nhỏ: Em lạy anh, anh tha cho em, từ giờ em không làm vậy nữa.
Cu lân: Vậy đm mày chó của tao thì sao ?
Thằng nhỏ: dạ em với mấy đứa sẽ chung tiền đền cho anh.
Đoạn thấy nó cũng tội tội nên bọn em can, mà thực chất có phải chó của thằng Lân đâu, không biết trong đầu thằng lol này đang nghĩ cái gì nữa.
Cu Lân: Thôi hôm nay anh mày đang vui anh mày tha. Mà tao hỏi tụi bây bắt chó về làm gì ? Ăn hay bán ?
Thằng cu khác lên tiếng: Dạ tụi em bắt về bán cho con ông Lục rồi, xin ít thịt về nhậu ạ !
Cu lân: 1 con mấy tiền ?
Thằng cu: 1 con như rứa là được 5 trăm. 
Cu Lân: Tao tha, đáng nhẽ ra chó của tao tao mang về, nhưng mà tụi bây cứ xách đi bán, rồi lấy nửa con về đây nhậu, tao về nhà lấy rượu, hôm nay bọn anh chúng mày đang vui.
Giờ em mới hiểu ra cái ý đồ thâm hiểm của thằng lol này, hèn gì nãy trên đường đi bàn về mồi nhậu nó cứ bảo thèm thịt chó. Vl thật !
Tối đó mấy thằng cũng xách thịt ra thật, đến chỗ không thấy bọn em tụi nó cho người về tận nhà gọi, lúc đó cả hội bọn em đang ngồi nhậu thịt gà cũng cân được gần can 5 lít rồi, nên bảo chúng nó xách mồi vào nhà uống luôn. Hôm đó 14 thằng uống hết hơn 12 lít rượu, ngồi đến 3h sáng, nói chuyện trên trời dưới biển, cảm giác vui lắm,.
Lúc bàn về chuyện học tiếp thấy thằng Minh có vẻ buồn buồn tụi em biết rằng học xong 12 nó sẽ ko đc đi thi để học thêm nữa, trong nhóm cũng có 3 thằng ko đi thi mà sẽ đi xuất khẩu lao động, có mỗi em với 2 thằng nữa là tiếp tục dùi mài kinh sử. còn lại tụi nó đi nghĩa vụ hết !
Ngày tiễn bọn em lên đường vào SG để thi đại học + với làm lễ tiễn 3 đứa kia ra HN để làm thủ tục học tiếng chuẩn bị bay. Thằng Minh có nó 1 câu mà đến bây giờ em vẫn nhớ như in, và có lẽ chẳng bao giờ quên được câu nói định mệnh đó:
“Bây đi hết cả rồi họ có đập tau chết thì bây về trả thù cho tau với nha, khi mô mà nhậu thì kêu tau nhậu với chơ không phải thấy tau nghèo mà bỏ tau đi mô nà. Chúc bây thành công, đừng quên bạn nha !”
Vậy mà mới ngày nào đó mà giờ đã kẻ còn người mất ở gần nhau mà sao nó xa quá 
Hai ngày sau em bước chân vào sài thành với những bỡ ngỡ ban đầu, đang định hướng để đi tìm trường thi và phòng trọ với hai thằng bạn thì có điện thoại !
E: Tao nghe nè mày, đm ra bắc có lol chi hay không, đạ làm đc thủ tục bay chưa ?
Phúc: Đm, mi nói với thằng Thành Thằng Quyết, 3 đứa bây bắt xe về gấp, thằng Minh bị bọn làng Hạ đập chết đêm qua rồi. 
E: Đm mi điên à?
Phúc: tao mới nghe con em tao gọi ra nói, tao với thằng Toàn thằng Nam cũng đang trên đường ra sân bay để về Đồng hới đây, bắt máy bay mà về, đi xe ko kịp mô.
Nghe tin xong em rụng rời chân tay, mới uống rượu với nó cách đây 2 ngày chứ mấy. ông trời thật biết trêu ngươi lòng người mà, em nói với hai thằng chuyện thằng Minh và cả 3 thằng quyết định bỏ thi đh bắt xe ra sân bay để về với bạn.
Nhớ lại câu nói của nó lúc đưa bọn em xuống bến xe, chửi thầm, mẹ thằng lol ni răng mà miệng độc zữ rứa ko biết, bạn ơi là bạn !

Tiếp P1.3


Lần đầu tiên vào sân bay ngơ ngơ ngáo ngáo, chạy đi chạy lại làm thủ tục, mua vé cuối cùng cũng xong, cầm tấm vé trên tay ngồi tại phòng chờ mà ko thể nào yên được, ruột gan cứ nóng cả lên, 3 thằng thằng nào cũng ngóng ngóng xem đã đến giờ lên máy bay chưa, quên hẳn cái đói, quên hẳn cái mệt khi phải ngồi xe suốt 2 ngày trời. ..
Về đến Đồng Hới sau gần 2h bay, cuối cùng thì cũng đáp đất QB, giờ phải tìm xe bắt xe về thị xã, ngặt nỗi giờ ban đêm xe bắc nam họ không dừng, mà xe khách nhỏ thì họ không chạy. Thằng Thành mới nảy ra ý định vào nhà cậu nó mượn con ware thái, nhưng biết nói thế nào khi mà thằng cháu quý tử bỏ thi về nhà cậu mượn xe, bàn tính lại cuối cùng cả ba thằng cũng liều vào nhà Cậu thằng Thành để mượn xe và chạy về.
Sau khi dãi bày tâm sự cùng những nét mặt lo lắng đến tột cùng ông cậu cũng đồng ý cho mượn với điều kiện 2 thằng chạy xe còn thằng thành ở lại với cậu nó mai bắt xe về (Ông này hồi xưa ở sát bên nhà mình, năm mình học lớp 11 ổng chuyển vào thành phố sống và mở xưởng gỗ, tính ổng nóng nhưng cực kỳ trượng nghĩa, có nhiều lần bọn mình bị đánh ổng cũng xách rựa chạy theo giúp ) lưỡng lự 1 phút thằng Thành tiễn bọn em ra khỏi nhà rồi đột nhiên nó nhảy lên xe: Đm bọn bây về với nó bỏ tao lại đây à, kẹp 3 về ra sao thì ra sau rồi tính, đi đi cu !
3 thằng chạy với vận tốc 60km/h sau hơn nửa tiếng cuối cùng cũng về đến nhà, xe bốc mùi khét lẹt. chẳng cần thay áo quần, chẳng cần rửa mặt mũi, vừa bước vào nhà thằng Minh đã thấy cả hội ngồi đó, ba mẹ với mấy chị nó thì khóc lóc, nhìn quanh không thấy xác thằng Minh đâu, 
em hỏi: thằng Minh đâu ? nó đâu ?
Phúc: nó còn nằm dưới nhà xác BV, công an đang khám nghiệm tử thi.
Nhìn quanh quanh thấy có 1 con bé lạ lạ đang ngồi khóc nước mắt ngắn dài, em hất hàm hỏi: Em là gì của thằng Minh ?
Con bé: Em là người yêu anh Minh.
Lại an ủi ba mẹ và anh chị nó mấy câu, cũng chả có tâm trạng để mà nói được nhiều, lửa đang sôi sùng sục trong người thì sao mà nói được. Gọi con bé ra ngoài với đồng bọn để hỏi chuyện xem thực hư như thế nào !
Em: Thế thằng Minh vì sao mà bị đánh chết ?
Con bé: Dạ, anh tối hôm qua sang nhà em dự đám cưới anh họ của em, bị mấy thằng kia khích đểu vì đi dày mà lại chạy xe đạp, thấy anh ấy chẳng nói gì, xong nó lại xin lỗi vì nói chuyện hơi quá, ảnh cũng cười và nói “không có gì đâu” rồi mỗi người mời anh Minh 1 ly rượu, đến lượt anh Bách nó mời anh Minh nhưng nó không uống mà nó hắt vào áo của nó xong nó lấy cớ anh Minh gây để đánh.
Thằng Thành: Đm nó, nó đánh thằng Minh như thế nào, mày kể cho tụi tao nghe không tao giết, (trong tay thằng thành đã lăm lăm cây dao thái từ lúc nào ko biêt).
Con bé co rúm người sợ hãi và lại khóc to hơn.
Thằng quyết: Mày đừng dọa nó, để nó nói, dẫu sao đây cũng là bạn gái của thằng Minh, nhẹ nhàng chút đi bạn ơi.
Con bé: anh Minh bị anh Bách lấy chai bia đánh vào đầu, xong đâm vào vai, thấy thế mấy thằng trong hội trường cũng lao vào hội đồng.
Lỗi tại em, tất cả là lỗi tại em, nếu không vì em thì anh Bách không có đánh anh Minh – con bé bỗng ré lên và lại khóc nức nở.
Bọn em phần nào cũng đoán được câu chuyện vì suốt từ đầu đến cuối ai nó cũng gọi bằng thằng riêng thằng Bách nó lại gọi là anh. Và rồi một sự thật làm em sôi máu là con bé này giận thằng Bách hai đứa chia tay và nó rủ thằng Thành đi ăn đám cưới để trêu tức thằng Bách, nó không ngờ chuyện lại ra như thế này. Đang nghe nó trình bày thì “bốp, bốp” thằng Thành tát con nhỏ hai cái “Đm mày, con đĩ, mày giết bạn tao à, đm tao giết mày. Nói mấy thằng chó đó giờ đang ở đâu, trốn chỗ nào đm mày mà không nói tao tiễn mày xuống dưới đó với thằng Minh luôn”
Thằng quyết can ngăn cả hội cũng xúm vào lôi thằng Thành ra, dù sao thì vẫn phải bình tĩnh không nên đánh con bé như vậy. để con bé đi vào 9 thằng bàn với nhau về lấy hàng sang làng bên định bụng gặp ai giết đó thanh niên từ 16 tuổi trở lên gặp là cứ chém. Nhưng thằng Phúc cản lại, phải ở nhà chờ người ta đưa thằng Minh về đã, lo cho nó, đưa nó ra đồng rồi tính tiếp.
Hơn 11h xe bệnh viện chở thằng Minh về đến nhà, trong nhà mấy thằng cũng đã phân công thằng làm 1 việc: dọn nhà, mua chiếu, mua hương sắp bàn, mua áo chờ thằng Minh về.
Đón bạn từ trên cáng xe xuống không thằng nào cầm nỏi nước mắt, nó nằm đó dưới lớp băng ca phủ trắng xóa, đưa nó vào nhà, sau khi thanh toán tiền cho xe bệnh viện, em trở vào nhìn nó, lại khóc, khóc như chưa bao giờ khóc. Mở tấm băng ca ra người nó mặc cái áo đồng phục mà cả nhóm làm chung, tay nó vẫn đeo cái vòng đồng mà em cho, nhưng người nó không được nguyên vẹn nữa rồi, người ta mổ xẻ nó để khám để xem xét. 
Bạn em chết mà đâu có được vẹn nguyên, nó luôn ước ao nó được mặc vets trắng tháng trước nó đi dự đám cưới của anh trai thằng Thành, nó cứ xuýt xoa, khen cái áo anh nó mặc đẹp, nó ước ao. Nhà nó nghèo đâu có tiền mà mua, bọn em đi xa biết nó sẽ buồn nên góp tiền mua cho nó 100 con vịt con, còn nói đùa với nó là nuôi lớn bán rồi lấy tiền mà mua áo vest sau ni lấy vợ mà mặc, chừa lại cho tụi tao dăm con về làm tiết canh là đc rồi, ấy vậy mà vịt chưa lớn, áo nó chưa mua mà nó đã bỏ tụi em đi.
Cả hội ôm nó, nhìn nó, tắm rửa, rồi thay quần áo cho nó, cũng cavat quần tây, cũng áo sơ mi trắng đóng thùng, cũng là áo vest, nó nằm đó mắt vẫn mở, sưng húp. Thằng Quyết lấy tay vuốt nhẹ mặt cho nó, khuôn mặt của nó bây giờ sao mà thanh thản thế, đáng yêu thế, đâu có bặm trợn như ngày xưa nữa. mẹ nó ngất nên phải lên trạm xá, ba nó thì bị liệt, mấy cô chị thì ngồi khóc, nhìn cảnh đó chẳng đứa nào cầm nổi lòng mình.
Thằng Minh nó nằm đó, bình yên lắm bổng thằng toàn nói: Đm chân nó sao lại nát thế này ?
Nãy giờ em cũng thấy nhưng không để ý, tưởng là mấy ông pháp y đụng dao kéo, giờ nhìn kỹ thì thấy không phải, mà như là người ta lấy đá đập vào chân nó thì phải.
Lôi con bé n.y nó lại tra hỏi mới biết, sau khi đanh chết bạn em thì tụi thanh niên bên đó lôi xác ra ngoài đống đá, rồi lấy đá đập vào chân nó. Đm bọn chó ! ác lắm.
Lôi trong ba lô ra một đôi dày còn mới cóng, thằng Toàn bảo: “Tao mới mua chưa mang định sang bên nhật đeo cho nó oách, giờ cho lại thằng Minh, coi như món quà cuối cùng tao kỷ niệm mày nha Minh” Vừa nói nó vừa ôm thằng Minh vào lòng và lại khóc, không gian yên sao ngột ngạt quá.
Cuối cùng giờ lượm nó cũng đến, làm hết mọi thủ tục rồi đưa nó vào trong áo quan, đưa giấy pháp y cho chị cả nó ký để hoàn tất thủ tục bàn giao, tụi em ở lại với nó đến khi nó ra đồng, ba mẹ cả hội biết nhưng cũng chẳng nói, họ đã coi cả hội là con trong nhà từ lâu lắm rồi.
Mỗi đêm trực tuần hương và châm rượu cho nó bọn em cũng uống, ngồi bên quan tài, thằng mời thằng rót cố tỏ thái độ vui vẻ cười đùa để nó được vui nhưng chẳng ai làm được, đó là bữa hội tụ mà lần đầu tiên bọn em lấy nước mắt chan thay cho mồi nhậu để tiễn bạn đi về một nớ xa, nơi mà chỉ có mình nó ở đó, dõi theo 9 thằng bọn em.
Ngày nó ra đồng, gia đình nó cũng cho bọn em được toại nguyện 9 thằng, 1 thằng cầm di ảnh còn 8 thằng khiêng đưa nó ra đồng, hôm nay bọn em không khóc, không thằng nào khóc cả vì trong mỗi đứa biết được rằng: Chỉ vài giờ nữa thôi, bọn em sẽ trả thù cho nó, trả thù cho 1 trong những anh em đã từng thề nguyền sống chết có nhau, phúc nạn cùng chia vinh nhục cùng hưởng. Bạn yên nghỉ nhé, mọi việc còn lại cứ để bọn này lo !



P1 chạp cuối

Chiều hôm đó về nhà sau khi đưa Minh ra đồng, cả hội kiếm chút gì ăn lót dạ, xách 1 can rượu 5 lít, rồi về nhà thằng Quyết lấy hàng ( nói là hàng vậy thôi chứ cũng chỉ là nhưng con dao tự chế hoặc là mua ngoài chợ rồi về hàn cán sắt để cho chắc.) Mỗi thằng 1 cây dao, 1 nắm ớt bột bỏ trong túi quần, một sợi xích xe đạp quấn ngang lưng. Leo lên xe máy ghe qua nhà thằng Minh vớ lấy cái di ảnh của nó, mấy chị nó ra can ngăn rồi khóc vật vã, ba mẹ mấy đứa cũng biết, chạy sang chửi rồi đòi viết giấy từ con.
Em quỳ cả mấy đứa cũng quỳ, vái di ảnh của nó, thằng Phúc lên tiếng:
“Xin ba mẹ cho chúng con được đi, anh em chúng con đã thắp hương mà thề với nhau, bọn con sao có thể bỏ bạn đi được, xin chị cho em được dẫn thằng Minh đi theo, bọn em 10 đứa như một, thiếu nó đi cùng sao đc chị ơi.” Mấy người không cho, thằng Quyết lao vào giật ngay tấm ảnh, cùng với bó hương, 9 thằng lên xe chạy ra con đường liên thôn nơi mà bọn em thường tụ tập ăn nhậu. Hôm nay bọn em biết được tin chúng nó được tại ngoại do có người trên huyện bảo lãnh, và nghe phong phanh là sẽ có tòa xử phạt lưu động, chiều nay chúng nó sẽ phải lên xã nộp phạt hành chính, muốn đi qua xã phải đi qua gốc đa bên đường làng của chúng nó.
Kiếm một tảng đá, bỏ di ảnh thằng thành lên thắp hương cho nó, rồi tháo hàng trên xe xuống dấu vào gốc đa, hỏi con nhỏ những thằng nào trực tiếp đánh bạn em, nó kể ra đc 6 thằng, tưởng chặn đánh phủ đầu bọn nó ai ngờ bọn nó ra đánh bọn em trước, nhưng chúng nó chó cậy nhà ra có 5 thằng vậy là bọn em lao vào chém. Phóng một dao vào đùi thằng Bách, thằng Phương nói: chặt chân nó đi, đm chặt lìa luôn cho tao.
Mấy thằng bên kia yếu thế bỏ chạy hết, còn mỗi thằng Bách cà lỉa, với một thằng nữa bị bọn em chặt vào gót chân không đi được. Thằng Nam nhảy vào lấy dao băm vào chân thằng Bách vừa băm vừa chửi: “Đm mày tao cho mày sống không bằng chết”, cả hội lao vào chém được mấy nhát nữa thì trong làng tụi nó ùa ra cả một đống thanh niên, bọn em bị vây, 9 thằng co cụm lại lưng áp lưng, 3 thằng có đao dài ngồi xuống nhằm chặt chân nếu bọn đó lao vào. Ra là nhiều thế nhưng bọn nó cũng chẳng giám xông vào, lát sau chúng nó ùa vào một lượt bọn em bị vỡ đội hình nên chạy rút về bên làng vừa chém vừa rút. Thằng Quyết nói tao phá vòng vây mày chạy sang lấy cái ảnh thằng Minh về, chưa dứt lời nó lao vào chém túi bụi bọn kia, em hiểu ý vác đao bổ thẳng, cứ vừa tạt ớt vừa chém cuối cùng cũng vớ được cái ảnh, dắt trước ngưc. Chưa kịp chạy ra thì “bịch” một cảm giác ẹo cả xương sống, chưa định thần kịp lại thấy một thằng chạy trước mặt tay cầm cái dao phay ra chém theo phản xạ em đưa tay ra đỡ rồi chém lại, chạy sang được bên hội cũng là lúc thanh niên làng em kéo ra giúp sức, đang hăng tiết, nhìn sang thằng Dũng thấy nó máu chảy đầy cả lưng mà vẫn nhảy vào chém, em chảy lại yểm trợ nó, vừa lúc đó một con phóng lợn bay vào, Thằng Dũng đưa tay ra đỡ, lưỡi dao xuyên qua tay nó. Nó gục xuống em với thằng Nam kéo nó xuống bờ mương lấy lá lấp lại rồi nhảy ra chém tiếp. Chém say máu nên không biết đau là gì các bác ạ. Cũng phải hơn 40 phút mới thấy cơ động huyện lên hú, bắn súng chỉ thiên mà chẳng bên nào dừng, nếu dừng là xác định dính vài nhát. Cuối cùng cơ động dùng hơi cay, bọn em lao vào để cho thanh niên làn bỏ chạy, vì nếu không chạy thì thể nào cũng bị bắt và sẽ chịu tôi chung với bọn em.
Bị dẫn lên xe đưa về đồn CA, băng bó khâu vết thương xong, thì được dẫn đến phòng tạm giam, 2 ngày sau tụi CA lôi em ra tra khảo, chúng nó dùng “biện pháp nghiệp vụ” bấm nhả, bấm nhả, cứ mỗi lần như thế cơ thể em lại giật rung lên vì cái roi điện nó dí ngay mông. Xuống công an thì nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên bọn em bị tra khảo như thế này, mấy thằng phòng bên đứa nào cũng hét, bên em sau khi bấm nhả xong tụi CA ung dung ngồi châm thuốc hút, một chú nói: Chúng mày anh hùng nhỉ, trả thù cho bạn cơ à, đm mày trả thù này, trả thù này.” Vừa nói nó vừa dùng dùi cui đánh vào chân em, đau rát.
Chúng nó bắt viết tờ khai, xong cho tại ngoại vì tờ khai 9 đứa tương tự nhau, đó là lý do cho có vậy thôi chứ em biết bọn này ăn tiền của cả mấy nhà rồi nên chúng nó ko làm căng, một phần chúng nó cho bọn em tại ngoại là để theo dõi coi còn những đứa nào chưa lộ ra nữa, Tối đó về 9 thằng lại định ôm mìn qua nhà thằng Bách đánh, nhưng mà công an nó lên đông quá, lên để lấy lời khai con nhỏ + một số đứa trong làng có liên quan nên bọn em không đi được. Sáng hôm sau lại phải lên trại theo giấy triệu tập của CA, những ngày tháng đó chúng nó hành bọn em hết khổ, rồi cuối cùng cugnx xong mọi thủ tục, được di lý về trại tạm giam của huyện chờ ngày ra tòa, lúc đầu chúng nó nhốt 3 đứa trong hội với 2 thằng bên làng kia, sau bọn em đánh bọn nó quá nên 9 thằng được về chung một buồm.
Ngày ra tòa nghe phán xét của tòa, bên kia cũng có thằng lĩnh án tù bên em cả 9 thằng thằng nào cũng có án, nhẹ nhất 6 tháng còn nặng nhất 2 năm, bọn em phải đền bù cho bên kia 34 triệu, bên kia cũng phải đền chi phí viện phí cho bên em 12 triệu nữa.
Khoảng thời gian vào tù cũng chả có gì đặc biệt, do vào trại cũng gặp khá nhiều người quen, ở trong trại em cũng có nghe được là nhà thằng Minh đc đền 57 triệu với mấy thằng đánh chết thằng Minh cũng cao án, toàn 7 – 8 năm. Như vậy cũng an ủi cho nó phần nào !
Cải tạo được 1 năm thì em được ân xá cho về nhân dịp 2.9. Và cuộc đời em lại bước sang một trang mới, có nhiều niềm vui và cũng lắm nổi buồn. Truân chuyên lận đận chuyện tình cảm rồi việc gây dựng sự nghiệp và làm lại cuộc đời. 1 Năm với biến cố thay đổi cuộc đời, nhưng em không hề hối hận, anh em sống chết có nhau há vì như vậy mà lại bỏ bạn ? nếu cho em chọn lại em vẫn chọn con đường mà em đã đi, và sẽ chẳng bao giờ hối hận.
Hết: P1

P2: Tình yêu, tình bạn;

Hôm nay, sau một năm cải tạo trong trại với biết bao nhiêu sự thay đổi. Tự nhận thấy bản thân chín chắn, trưởng thành hơn. Nhận thấy mình cần phải làm một cái gì đó để thay đổi để ba mẹ không buồn lòng và để xứng đáng với những người anh em từng vào sinh ra tử.
Nhận được giấy ân xá, trong lòng vui mừng không tả nổi, đêm nay không ngủ được, lại ngồi tâm sự với mấy anh em trong trại, ngày mai ra trường rồi số ở lại không biết có ai hợp gu để nói chuyện phiếm cho thời gian trôi nhanh không nữa. Thằng Nam lại mới nhận thêm án 2 năm do đánh bạn tù nữa, vậy ra giờ nó là thằng án nặng nhất. 9 thằng bây giờ còn 5 thằng ở trại, ngầy mai, bước qua cánh cổng kia, một thế giới mới sẽ bắt đầu. không biết sẽ có những ai đón mình không nữa ! Hôm rồi thằng Quyết vào thăm nó thông báo là ngày mai nó với mấy thằng vào Đn kiếm việc làm chứ ở nhà điều ra tiếng vào họ hàng dòng tộc nói không chịu nổi. Em có hỏi nó giờ mộ của thằng Minh đã được xây chưa hay vẫn còn đắp đất ? Thấy chúng nó rơm rớm nước mắt mà không nói gì là em biết rồi. Cũng gắng động viên bạn, rồi động viên cả chính bản thân: “Gắng làm đi sau ni có tiền về xây cho nó cái nhà, chắc ngày tau ra trại tụi bây cũng ko về được nhở !” Cả mấy thằng lại nói chuyện phiếm rồi cười ran, hết giờ thăm nuôi, chia tay lũ bạn rồi lại lủi thủi về buồng, hôm nay 4 thằng kia phải đi dọn vệ sinh ở khu vườn rau trong trại.
Cánh cổng trại mở ra, tưởng chừng như cả thế giới mới mở ra.. thật ngạc nhiên biết bao, hôm nay đến đón em có cả ba, mẹ, 4 thằng cờ hó anh em. Thấy em chúng nó cười toe toét tay cầm can rượu vẫy vẫy. Mẹ cha cái bọn, không cho gì chỉ đưa rượu là nhanh. Lại gần ba, cúi gầm mặt xuống cố gắng để miệng nói được những từ như quá đơn giản và quá bình thường “ Ba cho con xin lỗi” ! Ba chẳng nói gì chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi dang vòng tay chờ mình sà vào, ôm mình 1 lúc ba nói: “Tuổi trẻ mà, ai chẳng có lầm lỗi, biết lỗi mà sửa mới tốt con à ! Đi về với ba”. Nhìn mẹ khóc, không biết là mẹ đang vui hay đang giận con trai của mẹ nữa… Nhưng cái cảm giác ấm áp nhất, hạnh phúc nhất là lúc này đây, cả gia đình, bạn thân đều không bỏ mặc mình khi mình lầm lỗi vậy là đã quá đủ cho một con người rồi. Cảm ơn tất cả, cảm ơn ba mẹ, cảm ơn những người anh em tốt.
Ngồi trên xe đi về nhà mà lan man đủ mọi chuyện, không biết trong trại mấy thằng còn lại sống như thế nào, có ai trải chiếu cho chúng ngủ hay lại ngủ nền, có ai tầm quất cho chúng nó khi chúng nó bị phạt lao động, thiếu đi một thằng liệu có ai bắt nạt chúng nó không, ai sẽ là người ủ cơm để chúng nó có hèm làm rượu uống, ai sẽ cùng chúng nó đi trộm dừa của cán bộ để ăn. Haiz lại thêm nhớ lũ chúng nó, tự nhủ với lòng mình ra trước phải cố gắng kiếm một việc gì đó để sau này chúng nó ra trường thì còn có cái mà giúp. Lan man tý cuối cùng xe cũng dừng lại ở đầu làng, đưa bao đồ cho ba mẹ và xin phép ba mẹ ghé lên mộ thằng Minh. 5 thằng lại lên chơi với nó, sau hơn 1 năm không gặp sẽ có rất nhiều chuyện để nói để kể với nhau lắm đây.
Ghé qua trại vịt của một người trong làng, định bụng sẽ xuống vặt cổ vài con để lên trên đó bọc bùn mà nướng để nhậu với can rượu chúng nó xách lên. Nhưng cũng hơi chùn tay, ngày xưa nghĩ là làm chẳng câu nệ vậy mà giờ cũng ko làm được, đang đứng giữa bầy vịt và suy nghĩ thì Chú Phong gọi: “Mới về phải ko cu, lên thăm thằng Minh à ?”
E: Dạ, cháu mới ra hôm nay, ghé lại thăm nó cái chớ anh em lâu ngày không gặp rồi.
Chú: Tụi bây lên thăm nó mà cầm rượu trắng không thôi à ?
E: Dạ, tại cũng không kịp mua gì, chú cho cháu xin con vịt lên bọc bùn nướng làm mồi nha chú 
Xin đùa vậy thôi chứ ai người ta cho!
Chú: ừ, tao tiếc gì con vịt mà ko cho chúng mày, bắt 2 con đi tý tao lên nhậu với !
Sướng tê rân, 2 tay chụp ngay 2 con xách đi không quên cảm ơn và nhắc chú tý nữa lên uống chung cho vui.
Lên đến mộ nó, nhìn nấm mộ phai đất do mưa nắng, cỏ mọc lởm chởm, chắc lâu lắm rồi mẹ với mấy chị nó không lên thăm. Mấy thằng nhổ cỏ rồi làm lại đất cho nó, đi mua vàng tiền về đốt để tý nữa nó có tiền đi xe lên nhậu với anh em.
Làm xong mồi nhậu thì cũng nhá nhem tối, chiều đó mượn điện thoại gọi cho ba mẹ báo tin tối nay sẽ ở lại mộ với thằng Minh. Đêm xuống anh em ngồi tâm sự kể chuyện đời, chuyện tù của mỗi thằng, rồi lại buồn tủi khi nghe nói về những định kiến trong làng khiến ba mẹ ở ngoài chịu khổ. 3h sáng mấy người đi cất vó cũng ghé lại ngồi chung vui, mới đó mà can 5 lít cũng cạn, mặt trời bắt đầu ló lên. Đứng dậy rủ mấy thằng về để sáng còn sang xã trình mặt, nghe nói làng bên kia cũng không căm thù mà cảm thông cho hoàn cảnh mấy đứa, thanh niên bên đó cũng nhận ra cái đúng sai nên cũng ko mấy khó khăn, giờ lại hòa hợp hơn xưa. Nghĩ cũng đúng, cái gì là quá khứ thì nên bỏ đừng gánh vác chi cho nặng lòng.
Chiều hôm nay phải lên nhà tộc để các cụ cao nhiên phán xét về số phận, không biết rồi sẽ như thế nào, nghe bảo sẽ đuổi ra khỏi họ tộc vì làm ô uế đi cái đẹp mà cả dòng tộc đã dìn giữ suốt 100 năm nay.. Thế nào cũng được, đều là do số phận cả.
2h chiều, sau khi đánh một giấc ngủ trưa xong thì được ba chở lên nhà tộc. Ánh mắt ba đượm buồn, em cảm nhận được điều đó nhưng ba không nói gì. Bước vào nhà tộc em đã thấy đầy đủ các cao niên trong làng có cả 2 bác và chú của em nữa.
Bắt đầu nghị quyết cả họ bắt em quỳ xuống trước bàn thờ tổ tiên, chi trưởng đứng lên nói về tội lỗi của em, của ba em vì đã ko dạy em nên người đê cả dòng tộc phải nhục nhã (ở quê em còn mang nặng vấn đề phong kiến lắm ạ) sau đó biểu quyết xem sẽ đuổi em ra khỏi họ không cho mang tên họ cũ nữa, bắt ba em giao lại đất tổ đã chia cho (vì là đất ông nội chia cho mỗi người con của ông nên chưa làm giấy sổ đỏ, khi ông chết tộc trưởng căn cứ vào di chúc người mất và làm theo, khi ông em mất thì ông căn dặn bác cả là đất đó chung 1 sổ đỏ và sổ đỏ đó sẽ do con cả cầm, nếu sau này anh em phạm lỗi thì đuổi ko cho ở nữa) khi biểu quyết về việc tha thứ thì chỉ có mỗi chú em dơ tay còn khi biểu quyết đuổi thì đớn đau thay 2 bác em là người dơ tay đầu tiên, và cũng chính bác cả em gọi người vào phá nhà em, em nhớ mãi cái khoảng khắc đó, suốt đời em sẽ không bao giờ quên. Rõ ràng là thừa nước đục thả câu, anh em vậy đó !
Sau khi bị đuổi khỏi mảnh đất đang sống thì gia đình em được bên ngoại cưu mang, cậu em cắt đất cho ở và mấy cậu mấy gì góp tiền cho để dựng tạm cái nhà chui ra chui vào. Ba em cũng từ đó đâm ra chán nản suốt ngày rượu chè, chẳng màng làm việc nữa, em thương ba thương mẹ mà chẳng làm được việc gì để giúp đỡ cả, vì cái án quản 3 tháng thử thách tại địa phương nó cứ bám vào người, đi xin việc làm không ai cho. Vậy là đành đi đánh cá thả lưới để kiếm từng đồng, mấy thằng bạn thi thoảng nó cũng có gửi tiền về cho nhưng em không tiêu, cứ để dồn lại đó, 2 tuần một lần em lên trại thăm mấy thằng trong trại  vẫn kể cho chúng nó nghe về cuộc sống hiện tại nhưng em toàn nói láo để chúng nó cười. Bẵng đi một thời gian, hạn thử thách cũng hết, ba cũng đã lấy lại được cân bằng nên giúp đỡ mẹ được nhiều việc, giờ mẹ cũng trồng dưa với cà tím để đem bán ở chợ, ba cũng đã đi phụ hồ để kiếm thêm thu nhập.
Nhìn cảnh như vậy em cũng an tâm phần nào, mỗi đêm hút điếu thuốc rồi suy nghĩ giờ không biết phải làm cái ngành nghề gì để sống, hạn thử thách hết rồi, cũng nên đi đâu đó để có thể làm lại con người, giúp ba mẹ nuôi 2 đứa em nhỏ. Tối hôm nay đang ngồi nhâm nhi điếu thuốc thì nghe thằng bạn điện về, nó nghe nói em hết hạn quản thúc rồi nên bảo là vào Đn làm với nó, làm công nhân dọn vệ sinh. Em cũng đang có ý định, nghe nó nói vậy thì quá mừng luôn. Sáng ra em đập tiết kiệm được 4 triệu + với 2 triệu mấy thằng cho mà ko tiêu nữa là được 6 triệu, xin phép ba mẹ cho đi làm ăn. Đưa cho ba mẹ 5 triệu và nói với ba mua đàn vịt mà chăn chứ đừng đi phụ hồ nữa cực lắm. Ba cũng chỉ cười rồi vỗ vai em: “Cố lên con nhé, ba xin lỗi vì ba không làm gương cho con được, hai cha con mềnh cùng cố gắng nha”. Mẹ lại ngân ngấn nước mắt. Cảm giác ấm áp của gia đình lại tràn ngập như hồi xưa, làm cho em có quyết tâm mãnh liệt để phấn đấu làm ăn không phụ lòng ba mẹ. Tạt qua mộ thằng Minh báo với nó sẽ đi xa một thời gian. Hẹn tết này gặp lại ! Một con đường mới, một tương lai mới đang chờ đón em ở phía trước !

Bước chân vào Đn, vùng đất xa lạ, cả tuổi thơ chưa bao giờ đặt chân bước ra khỏi cái huyện lị nhỏ bé ở quê, lần đầu tiên bước vào cái gì cũng lạ lẫm cái gì cũng mới mẻ. Đang loay hoay trả lời mấy ông xe ôm ở bến xe thì nghe được “Cu ơi, tao đây nè” rồi cả 4 thằng chạy qua, đứa xách ba lô đứa xách cái túi, thằng Thành nhanh nhảu “ Quê vào có xách rượu vào ko mày ? “, có chớ sao không mày tao đi đâu thì rượu theo đó, không đưa vào để mấy thằng bây cạo đầu tao đi à – Em tiếp lời. 
Về phòng trọ nó, căn phòng khá là tồi tàn, nằm ở đầu dãy của một phòng trọ, ngó sơ sơ cũng hơn 20 phòng. 
Phòng nhỏ xíu ri mấy thằng ở bây ? – Em hỏi 
4 thằng choa ở chung phòng ni đó, mi vô nựa là 5 thằng – thằng Thành nhanh miệng trả lời.
Em: Mẹ, phòng lol chi chật hơn cả nhà tù, đậu má, nhà cầu để luôn trong phòng hả bây ? Ri làm răng mà đi vệ sinh được ?
Cu Quyết: Mắc chi không đi được mi, mà nói trước đi tiểu thì không sao chơ đi nặng mà thối thì chết với tụi tao nha mày – nói xong mấy thằng cười sặc sụa.
Em: Kiểu ni lúc ăn cơm mà tụi bây đang húp canh còn tao ở trong đó mà cứ rẹt rẹt với phẹt phẹt chắc sướng lắm hè. 
Vừa nói xong chúng nó lao vào hội đồng, đè lên người em xuýt nữa thì ngạt thở, Chiều nay chúng nó phải đi làm, em ở nhà một mình tính quét dọn lại phòng sắp xếp lại đồ, đm cái bọn chó này ăn ở tởm như cú ấy.
Dọn một hồi cuối cùng cũng dọn xong cái ổ lơn này, ngồi ngẫm nghĩ một lúc, rít một khói thuốc và bắt đầu nhẩm tính: Ở đây đã có 5 thằng, vậy là còn thiếu 4 thằng nữa, thằng Nam thì mới lĩnh thêm 2 năm vậy là nó còn 2 năm 7 tháng. Thằng Lân với thằng Phương còn 7 tháng. Thằng Phúc còn 5 tháng nữa. vị chi 7 tháng nữa sẽ có 3 thằng ra trại. Anh em lại sắp được tụ họp với nhau nữa rồi, nghĩ đến đây thấy vui hẳn.
Chiều nay bọn nó làm về sớm, tên tay cầm những bọc xốp, em cứ nghĩ là cơm nên hỏi: Rứa bây có bếp với gạo đó răng không nấu mà ăn mà lại ăn cơm hộp bây ?

Ăn cái lol vào ở với bọn anh thì không có chuyện ăn cơm mô nha cu, bọn anh uống rượu thay cơm, chờ cu cầm can rượu vào là bọn anh khoái lắm, đêm nay nhậu tẹt, mai chủ nhật nghỉ - thằng Quyết phán như ra lệnh.
Đêm nay, anh em lại say, lại kể chuyện phiếm và bàn chuyện cho tương lai, nghe cũng hấp dẫn, thằng này vẽ thằng khác tô nhìn cái tương lai mà sướng nhưng ko biết có làm được không.
2h sáng, hết mồi thằng Thành lấy con cúp tàn rồi bảo em lên xe chở đi mua mồi, thế quái nào nó say đang chạy phiêu thì thấy 2 anh cơ động rú ga đi đằng sau vọt lên vẫy vẫy . Ghé sát lề đường hai anh hỏi giấy tờ tùy thân rồi đòi kiểm tra các kiểu, dáng vẻ cũng muốn ăn mảnh, em để ví ở nhà còn thằng Thành nó rút ra một đống tiền lẻ 2 ngàn 5 ngàn chìa cho mấy anh cơ động: Em mới đi làm ca về anh ạ, có mỗi chừng này anh tha cho bọn em.- vừa nói vừa tỏ thái độ năn nỉ.
1 anh cơ động: Mẹ, đi làm ca về mà mùi rượu sặc sụa vậy hả mày, không có gì thì về đồn tính sau.
Em: Dạ mấy anh trên cty rủ lại làm tý sau tan ca, em với nó mỗi thằng có 2 lon bia chơ mấy anh, anh tha cho bọn em..
Năn nỉ một lúc các anh cũng tha cho về, thế quái nào thằng Thành chạy xe lạng vào tông ngay cái xe cơ động ngã xuống, rụng mất cái gương, nó thả xe rồi lại dựng xe dậy, nhặt cái gương nó nói với mấy anh cơ động: Anh cho em mượn cái cờ lê em vặn lại cho anh nha anh  , hai anh cơ động cười sặc sụa vẫy vẫy ra hiệu cho bọn em chạy đi chứ ko có truy xét. Vãi thằng bạn, say vô bê bết tởm.

Hôm nay lên chỗ mấy thằng làm để xin việc nhưng chủ bảo tuyển đủ người rồi không nhận nữa, lại lê lết về phòng 1 mình, sẵn lúc có xe đi dạo một vòng thành phố xem sao, ai ngờ đi lạc đường gần 7h tối mới mò về được phòng, làm mấy thằng được một phen chưởi bới 
Loay hoay mãi cuối cùng cũng xin được việc, khoan giếng lần đầu tiên trong đời em đi khoan giếng ngọng nghẹo, lương 3 triệu 1 tháng bao ăn sáng + trưa, cũng tạm ổn, mỗi tháng được nghỉ 2 ngày tùy ý. 
Thời gian cũng dần trôi công việc cũng dần đi vào guồng của nó, hôm nay cuối tháng chưa nghỉ ngày nào, quyết định xin phép mai được nghỉ 2 ngày liên tục. Chiều đi làm về sớm chợt nghĩ ra kế hoạch sẽ chạy ra thăm mấy thằng bạn còn trong trại, nghĩ là làm em ghé vào siêu thị mua những thứ cần thiết để tối thuê xe chạy ra thăm chúng nó (Mới nhận lương nên cũng khá dư dả, 3 tháng rồi chưa về thăm bọn nó). Tối về rủ 4 thằng kia xem có thằng nào đi không và cả 4 thằng đều đồng ý. Ra tiệm thuê xe xong cả 5 thằng phóng xe từ Đn ra QB ngay trong đêm để sáng mai vào thăm sớm rồi tranh thủ chạy về nhà một tý.
Bây giờ chúng nó ở trong trại cũng nhàn hạ rồi, không còn phải lao động thường xuyên nữa nên đứa nào cũng trắng trẻo ra, nhìn cũng an tâm mấy thằng gom tiền rồi đút cho chúng nó mỗi đứa 2 trăm ở trong trại mua thuốc hút. Nói chuyện phiếm được tý nữa thì hết giờ thăm, mấy thằng lại lọ mọ chạy xe về nhà.
Ở nhà giờ bầy vịt cũng đẻ đều, thu nhập cũng tạm ổn, thấy ba còn mua thêm 100 con vịt con nữa, chắc để cầy lên bán tết đây mà. ở nhà chơi được 1 buổi rồi lại phải lên xe chạy vào ĐN lại, dúi cho mẹ 4 triệu để mẹ thiếu gì thì mua, ghé quán tạp hóa mua gói bánh với vàng mã tý ghé thằng Minh ngồi với nó tý.
Bẵng đi một thời gian, tưởng mọi chuyện đã êm xuôi nào ngờ mấy thằng đi làm lại đánh ông chủ chúng nó đi viện, thấy bảo 5 tháng rồi mà không trả lương toàn cho ứng, mà 1 tháng ứng không quá 1 triệu nên cả thợ lẫn phụ kè đánh ông chủ. Mấy thằng bạn em có án chưa được xóa lần này lại đụng phải tay to nên cả 4 thằng phải đi cải tạo thêm 6 tháng nữa. Số trời, bạn bè toàn lênh đênh.

Bà chủ phòng trọ nghe được tin liền đuổi em ra khỏi phòng không cho trọ nữa, lại phải đi tìm phòng, may sao không cần mất nhiều thời gian cũng thuê được phòng 500k hơi tồi tàn nhưng có cái chui ra chui vào là được rồi. Lọ mọ xách một mớ đồ lỉnh khỉnh lên thăm 4 thằng nó, thấy em lên chúng nó cứ nhoẻn mồm mà cười, đm bực hết cả mình.
Và từ đó trở đi lịch làm việc của em nó có thay đổi, 2 tuần nghỉ 1 ngày để lên thăm chúng nó, rồi cứ tháng sau nghỉ 2 ngày chạy ra thăm mấy thằng ngoài kia, nhiều khi đi ban đêm chạy xe máy cứ thấy đầu xe khách lao vào người sợ run cả dái nhưng mà vẫn cứ chạy, chết không sợ, sợ lol gì mấy cái đó.
Mãi chạy theo thời gian với dòng đời xô đẩy, chợt nhận thấy nhiều khi cô đơn đến không tưởng, rồi em cũng có để ý 2 con nhỏ kế bên phòng, hình như chúng nó có ý gì đó với em thì phải, cứ mỗi lần làm về khuya chuẩn bị pha mì tôm là chúng nó lại đưa đồ ăn sang mời. lâu dần phát sinh tình cảm với cô chị vì thấy tính cách và sự quan tâm đối với em nhiều hơn, nhiều khi em ốm cô ấy cũng sốt sắng đi mua thuốc, nấu cháo này nọ. Và kể từ lúc đó em đã đem lòng yêu cô ấy. Chuyện tình của em bắt đầu từ đây ! 


Mãi lăn lộn theo câu chuyện cuộc đời, 20 tuổi đầu em vẫn chưa có mảnh tình vắt vai để biết được cái mùi vị tình yêu nó như thế nào các bác ạ. Cho đến khi gặp người con gái hiền dịu ấy, người mang màu hồng đến với cuộc đời em, người tô thêm những sắc màu lung linh, pha lẫn với 2 mảng màu đen và trắng bấy lâu nay.
Là duyên hay là nợ, là số phận hay là định mệnh đã đưa người con gái có nét mặt hiền hậu với nụ cười duyên làm ngất ngây bao người đàn ông.
Lúc đầu cũng chỉ là những câu hỏi xã giao hỏi thăm sức khỏe, quê quán, rồi đến những câu chào hỏi thân mật hơn, đại loại như: Hôm nay em đi làm có mệt không ? … hoặc là nhờ mua dùm cái này cái kia, rồi có những lúc mình đi làm về sớm ghé lại chợ mua đồ ăn về nấu cơm để ăn chung ( ăn free lắm cũng ngại các bác ạ ). Dần dần qua thời gian nói chuyện cảm thấy hai đứa xích lại gần nhau hơn, thấy ấm áp và vui vẻ hơn nhiều.
Hôm nay 2/9 được nghỉ 2 ngày, tính đi siêu thị mua ít đồ khô để lên thăm mấy thằng đang trong trại giam Hòa sơn, tụi nó cải tạo cũng được 2 tháng rồi, hôm rồi lên thăm chúng nó bảo mua cho chúng nó cây thuốc jest mà tìm mãi ở cái đất ĐN này toàn thuốc jest việt chẳng có jest lào nên đành mua cho chúng nó cây ngựa. Dắt con xe cúp cùi bắp, vật duy nhất mà chúng nó để lại cho em ra, đạp đạp mấy cái ko nổ, không lẽ để lâu ngày nó hỏng mà nó có hỏng thì em cũng chẳng biết sửa như thế nào, loay hoay rút cái dây buri ra thổi thổi rồi lắp lại đạp phát ăn ngay, xe nổ được mừng ơi là mừng. Không biết em ấy đứng trước cửa từ bao giờ vỗ tay khen ngợi làm mình cũng đỏ cả mặt.
Thấy em ấy ở nhà nên em mới đánh bạo rủ em ấy đi lên thăm bạn cùng với em, tiện thể đi dạo luôn vì là 2/9 nên được nghỉ cả mà chắc nhà xa nên ẻm không về quê. Đang định mở lời thì ẻm hỏi:
- Anh Hóa đi mô mà diện áo quần đẹp zễ sợ vậy ?
- Anh lên thăm bạn em nà.
- Ủa chứ anh nói ở ĐN này có mỗi mình anh bơ vơ chứ em chưa nghe anh nhắc đến bạn bao giờ cả mà – ánh mắt ẻm tỏ vẻ nghi hoặc.
- Bạn anh đang phải cải tạo trên Hòa Sơn ấy, hì chúng nó mới vừa đánh nhau cách đây 2 tháng em à.
Nghĩ thầm trong bụng chắc ẻm cũng nghĩ mình có bạn vậy thì con người mình cũng chẳng ra gì, cơ hội để tiến đến với em ấy chắc không có rồi, một điểm trừ to tổ bố như vậy cơ mà. Nhưng cũng đánh bạo hỏi ẻm thử có lên trên đó với mình không:
- Em không về quê à ?
- Dạ không, nghỉ được có 2 ngày, về quê chưa hết say xe đã phải ra lại rồi mệt lắm anh.
- Rứa không đi chơi mô cả à, hôm ni lễ mà ?
- Hì, em ở đây 2 năm rồi mà có biết đường đi đâu anh, biết chỉ mỗi đường đi làm đi chợ rồi về phòng thôi hà. Nghe nói ở đây có công viên đẹp lắm, nhiều lần muốn đi mà chả ai đi cùng thành ra chưa được xem.
- Nếu em rảnh thì lên thăm bạn với anh rồi anh dẫn em xuống công viên coi cho biết, rứa bé H mô rồi ?
- Nó đi chơi với n.y nó rồi anh, hôm ni n.y nó ở quê ra, khổ chị thì ế chổng ế chơ chứ em gái thì sắp lấy chồng rồi.
- Đi chơi không, vào thay áo quần đi anh chở đi, chỉ sợ em ngại ngồi trên con siêu xe cúp đời 70 này thôi 
- Anh nói gì kỳ quá. Cho em đi với ở nhà buồn lắm, chờ em thay áo quần đã hen.
Nghe các đàn anh đàn chị kể lại thì con gái trước khi đi chơi tụi nó trang điểm phải mất cả tiếng đồng hồ, phen này lại phải đợi dài cổ rồi đây, nghĩ vậy em châm điếu thuốc chờ đợi, mới hút được mấy khói đã thấy em nó ra. Quần jean áo phông trông thật giản dị nhưng đẹp, phải nói là rất đẹp.
Nhanh nhảu xách túi đồ rồi leo lên xe để em chở, đường lên trại tạm giam dốc đá do đang làm đường, lổm chổm ổ gà, nhiều lúc xe xóc quá nên ẻm phải ấn tay vào hông mình cho khỏi ngã, cái cảm giác đó thấy rất chi là thú vị !
Hôm nay lên thăm chỉ đc có 2 thằng ra còn hai thằng kia đang phải phụ nhặt đồ để ăn lễ, vứt bọc đồ lên bàn, nhìn ánh mắt 2 thằng cờ hó cứ săm soi vào con bé khiến mình buột miệng cười lớn. (ở trại tạm giam này phạm nhân được tiếp người thân không cần vách ngăn mà ngồi ở phòng riêng có khóa, đồ đạc cũng không cần xét như mấy trại khác vì đa phần phạm nhân ở đây rất thương quản giáo và ngược lại quản giáo cũng thế )
Sau một hồi xăm soi thằng Quyết hỏi:
- Con lol nào đây mày ? Đừng nói với bọn tao là máy có n.y rồi nha.
Như trở thành một thói quen, em quên khuấy mất đang có đứa con gái ngồi bên cạnh, em trả lời: thằng lol ăn nói mất dạy, đm đây mà là bạn gái tao thì đã phúc.
Cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn, ẻm ngồi bên nhiều khi chỉ cười chứ chẳng biết chuyện gì để mà kể hay nói chêm vào cả, cuối cùng cũng hết giờ thăm nuôi, dúi cho chúng nó cây thuốc rồi ra về.
Đây là lần đầu tiên em với gái đi chơi chung sau hơn 2 tháng gặp mặt, theo như lời các tiền bối kể lại thì nó sẽ có vẻ hồi hộp, lúng túng. Nhưng sao em chẳng thấy cái mẹ gì cả, cũng thoải mái kể này kể nọ nói chuyện phiếm trên đường như là quen nhau lâu lắm rồi ý. Rẽ vào công viên 29/3 mua 2 bắp + 2 ly coca, tìm một chỗ thật thoáng cạnh bờ hồ và nhiều cỏ, hai đứa ngồi sà xuống vạt cỏ và bắt đầu nói chuyện phiếm, hỏi han này nọ, rồi em cũng kể cho con bé nghe chuyện thời xưa, những ai là anh em vào sinh ra tử, mất ai còn ai. Tự nhiên thấy trong lòng thoải mái hẳn, nhẩm tính thì sắp đến ngày ra trại của 3 thằng ở ngoài quê nữa, anh em lại sắp đoàn tụ rồi. Đang mải miết theo dòng suy nghĩ thì chợt nghe tiếng em thỏ thẻ: Anh này, giá mà giờ có gia đình ở cạnh thì tốt nhỉ.
Giả vời như không nghe thấy, mình hỏi lại: em nói gì ?. ẻm đánh trống lảng, rồi cũng tâm sự cho mình biết về cuộc đời số phận của ẻm, nói chung nguyên buổi chiều ngày hôm đó hai đứa kể cho nhau nghe về chuyện đời và hoàn cảnh sống với nhau, khoảng cách giữa hai đứa đang dần dần thu hẹp lại, một niềm vui mới lại bắt đầu và em cảm thấy yêu đời hơn hẳn. đang lan man cười đùa thì có cô chụp ảnh lại hỏi, cũng hứng chí nên làm 1 pô nhìn cũng xứng đôi lắm các bác ạ !
Ngày 5/9 đúng 10h em đã có mặt trước cổng trại Đồng sơn, nơi em từng gắn bó 1 năm trời và ngày hôm nay em có mặt để đón 3 người anh em của em ra với cuộc sống. Những cái bắt tay những cái ôm, những giọt nước mắt thay cho lời hội ngộ. Chiều nay, lại ra mộ thằng Minh, không có gì thay đổi, có chăng là thay đổi về người, lần trước cũng có em nhưng mà với 4 thằng khác, lần này có em nhưng lại với 3 thằng khác, chắc nó cũng đang trách tụi em lâu rồi không về thăm nó. Đốt hương mời nó ly rượu rồi lại ngồi nge chúng nó kể chuyện, và em cũng kể cho chúng nó về mấy thằng trong Đn về em và cả về người con gái em mới quen.
Nghe chúng nó kể về những dự định thấy cũng mừng cho 2 thằng Lân và Phúc, chúng nó ra trại thì được ông chú của thằng Phúc hứa sẽ nhận chúng nó vào xưởng gổ để cho học việc chạm khắc, khảm nạm và làm mộc, còn thằng Phương nghe nó nói cũng được nhà đài thọ cho đi học lái xe để ra làm tài xế cho ông bác họ hàng xa tận Hải Dương. Vậy là tương lai 3 thằng chúng nó sẽ sáng sủa hơn phần nào, mong rằng chúng nó tu chí học hành để sau này còn có tiền bao em chầu nhậu 
Đến ngày em phải vào lại ĐN không biết có được làm lại công ty cũ hay không nữa, do tự ý bỏ việc để chạy về quê (em có xin phép nhưng ông chủ nhất quyết không cho, còn hơn nửa tháng lương ko biết có lấy đc không ).
Không nằm ngoài dự đoán, em bị đuổi việc sau một hồi xỉ vả chưởi mắng của cả ông lẫn bà chủ. Cuối cùng thì bà chủ cũng thương tình trả cho em nửa tháng lương. Cầm số tiền ít ỏi trong tay em không biết mình nên bắt đầu từ đâu, đi đâu và về đâu, suy nghĩ một hồi rồi em cũng lết chân vào cái phòng trọ tồi tàn của em.
- Anh Hóa về quê vào mà không có quà cho hai đứa tụi em à – tiếng Q – người con gái em yêu.
- Anh vội quá nên không mang được gì, tối có đi làm ca không, anh đãi hai chị em một chầu kem nha.
- Được à nha, để em nói bé H tối nay có người đãi kem, anh ăn gì chưa ?
- Chưa e, anh mới ghé lại chỗ cty, rồi về phòng – vẻ mặt của em lại chùn xuống vì nỗi lo cơm áo.
Chắc Q biết ý nên nói lảng sang chuyện khác, đấu khẩu với nhau thêm xý nữa em viện cớ vô tắm, chứ đứng mà nói chuyện với nó chắc phải cả năm cũng ko hết chuyện để kể. Đang lâm nhâm ngủ thì giật mình nghe tiếng Q gọi:
- Anh Hóa ơi, sang ăn cơm với hai đứa em cho vui nè, sang nhanh ăn cơm rồi còn đi ăn kem anh ơi.
Lọ mọ dậy sang phòng hai đứa ăn bát cơm rồi về thay quần áo đưa chúng nó đi ăn kem ký, làm 1kg 3 đứa ăn chẳng hết, vừa ăn vừa nói chuyện vui ơi là vui, quên luôn cả nỗi buồn mới đây thôi còn hiện hữu trong đầu.
Sau lần đi ăn kem, em và Q nói chuyện với nhau rất nhiều, hầu như chuyện trên trời dưới biển, chuyện thời sự bốn phương đều lôi ra mà nói, đứa nói đứa nghe rồi cãi nhau om tỏi, khoảng cách cứ ngày một thu hẹp cho đến một ngày em nhận ra cuộc sống của em không thể thiếu Q, em đã thật sự yêu Q mất rồi.
Vậy đó, câu chuyện tán gái của em đơn giản chỉ có thế, kể từ ngày đó 3 đứa, em và người yêu cùng cô em gái của người yêu ăn chung mâm nhưng ngủ khác nhà, (tình yêu của bọn em trong sáng lắm nên các thím đừng nghĩ bậy, vì là mối tình đầu nên muốn dữ cho nhau đến ngày tân hôn !) Cũng không biết từ bao giờ hai đứa chúng em phải lòng nhau, và cũng không biết từ khi nào hai đứa yêu nhau, dù rằng chưa một ai ngỏ lời, chưa một câu tỏ tình được nói ra, phải chăng số phận đã sắp đặt và không cần phải nói gì thêm nữa.

// Mai em sẽ viết nhiều hơn, hôm nay mới mua 20 con bò xác về nên tối nay phải ra trực coi chúng nó ngủ như thế nào để chia đàn cho dễ chăm, đi qua dường ngủ thấy vợ và con đã ngủ say nhìn dễ thương, cảm giác hạnh phúc lắm các bác ạ 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét