Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

[Review] Khiêu vũ giữa bầy gõ



PHẦN 1.

Hôm nay công việc bận túi bụi, không biết làm việc gì trước nên mình quyết định vứt cmn đấy để lên đây tâm sự với các đồng chí.

Mình làm luật sư, trước có mở cái topic tư vấn pháp luật cho anh em mà sau lười quá nên để nó chìm nghỉm. Giờ anh em nào có nhu cầu tư vấn thì cứ post vào đây nhé: h ttp://vozforums.com/showthread.php?t=2644040&highlight=

Giờ mình đi vào chính chuyện. Mình cũng hay tư vấn pháp luật cho một số báo nhưu vietnamnet, thực ra mấy cái báo này nó ko quan tâm vấn đề nào thực sự cần tư vấn, nó chỉ thích mấy cái chuyện giật gân hay nhạy cảm, xong chuyển tham vấn luật sư để câu like thôi.
Đợt đó báo nó có hỏi: "Yêu nhau vào nhà nghỉ mà bị công an tóm thì phải làm sao". Đợt đó câu tư vấn của mình đứng top lượt view của vietnamnet trong mấy tuần trời. (Căn bản là đôi nào yêu nhau chẳng lo nơm nớp vụ này). Do mình có để số đt ở cuối bài tư vấn nên đợt đó cũng quá trời người gọi hỏi luôn.
Câu chuyện mình kể cũng bắt đầu từ đó.
Hôm đó có đứa con gái giọng trẻ con gọi điện đến hỏi:
Nó: Chú ơi cháu vô nhà nghỉ với người yêu cháu mà bị công an bắt thì có làm sao ko ạ.
Mình: Cái này mình có tư vấn trên báo rồi, bạn cứ làm như mình tư vấn thì ko có vđề gì đâu.
(Sau mình nghe giọng nó trẻ con nên chột dạ mới hỏi thêm)
Mình: Mà bạn sinh năm bao nhiêu? Đã đủ 16 tuổi chưa.
Nó: Dạ cháu sinh năm 97. Năm nay 15 tuổi ạ (Thời điểm đó là năm 2012)
Mình: Thế người yêu bạn sinh năm bao nhiều ?
Nó: Dạ sinh năm 82 (Lúc đấy tí mình buột mồm chửi mẹ thằng chó )
Mình: Thế người yêu bạn phạm tôi "Giao cấu với trẻ em" theo Điều 115 Bộ luật hình sự mà khung hình phạt có thể lên đến 10 năm tù giam đó (Cho chết cụ mày đi, thằng đó mà nhập kho thì xác cmn định là đc các bác đại bàng búng chim cho đến chế)
Nó: (Lúc đó mình thấy lạ lạ vì nó nghe thế xong giọng rất vui mừng - sau này mình sẽ giải thích vì sao) Dạ thế ạ, Dạ thế cháu cám ơn chú nhé. Khi nào chú rảnh, cháu mời chú đi uống nứơc để cảm ơn ạ.

Câu chuyện dừng lại ở đó, mình nói xong thì cũng quên luôn vì một ngày có vài chục cuộc gọi vô thưởng vô phạt như vậy.
Nhưng hôm sau, đồng chí đó lại gọi cho mình.
Nó: Chú ơi, cháu có đứa bạn bị bọn nó cướp tài sản, bọn cháu đã lên báo công an, nhưng các anh ấy bắt phải về viết đơn tố cáo, mà bọn cháu ko biết viết, chú viết hộ bạn cháu nhé.
Mình: Uh, bạn cứ bảo bạn ấy đến đây, kể lại nội dung vụ việc rồi minh viết giúp cho.
(Lúc này mình bắt đầu nghi nghi rồi, sao con bé náy nó lại gặp lắm chuyện thị phi thế nhỉ).
Khoảng 15p sau thì có 1 ẻm đến, em đó cao khoảng 1m6, chân dài, ngực to, không trắng lắm, mặt cũng ko xinh lắm, nhưng được cái trang điểm khéo nên nhìn cũng có nét.
Mình ngồi tiếp rồi nghe ẻm thuật lại. Nội dung tóm tắt như sau: "Em ấy (tạm gọi là T) đến nhà 1 em khác chơi (tạm gọi là Q). Ăn chơi ngủ nghỉ ở đó 2 ngày, xong sau đó đi về. Vừa về được 1 lúc thì em Q gọi điện nói T lấy cắp 10 tr trong phòng, và bắt T quay lại để làm rõ.
Em T thì thề sống thề chết là ko lấy xong cũng bắt taxi quay lại luôn. Đến nhà em Q thì đã thấy em Q với 3 anh to cao đen hôi chờ sẵn. Ko nói ko rằng nhảy vào oánh luôn, bắt em T phải trả tiền. Em T cứ chối 1 câu là ăn 1 phát vả vào mặt.
Xong em T sợ quá phải nhận là lấy mà bảo ko có tiền ở đó nên chưa trả được. Thế là bọn kia ép em T phải về nhà để lấy tiền trả nợ. Xong cả 5 đứa lên taxi về nhà em T bắt bố mẹ em T phải trả nợ thay xong mới thả em T.
Em T đc thả ra phát thì đi báo công an."
Mình nghe xong thì cũng hơi nghi, hỏi vặn mấy câu mà em ấy cứ dấu dấu ko nói. Thế thôi mình cũng kệ, soạn cho em ấy cái đơn xong đưa cho em ấy.
Em ấy rút ví đưa mình 2 tờ 500k.
Mình bảo: Thôi bạn khó khăn, mình giúp bạn, không lấy phí đâu.
Thế em ấy mới nhét tiền vào cổ mình (kiểu anh em đi bo gái ấy) xong đá lông nheo nói: Anh cứ cầm lấy đi, anh tốt thì em cảm ơn, nhưng em không thiếu tiền. Rảnh anh em còn cafe nữa.
Đoạn này mình lại thấy nghi nghi nữa, nhưng vẫn kiên quyết ko lấy. Cuối cùng nó bảo: thôi anh cầm 500, ko thì em cũng chả lấy đơn nữa. Em còn nhờ anh nhiều.
Đến thế thì mình cũng nhận cho em ấy vui. Xong đưa em ấy ra taxi, (đoạn này mình cũng ko để ý mắt em ấy nữa vì đang tập trung nhìn chân em ý khi chui vào taxi, quên ko báo là em ý mặc váy siêu ngắn siêu ôm nhá).
Đến khi em ấy ngồi trong taxi rồi thì quay ra mình cười cười rồi đá lông nheo thêm phát nữa xong bảo: Hôm nào rảnh nhớ đi uống cafe với em vái cái N (N là em 97 gọi điện cho em trước).

Thoai. Có khách đến tư vấn, mình post tạm thế đã, tối rảnh sẽ post tiếp.

Tư vấn xong mình viết tiếp luông đây ko anh em lại chửi.

Bẵng đi khoảng 1 tuần ko liên lạc gì nữa, mình cũng quên luôn hai em ấy.
Khoảng 10h tối hôm thứ 7 tuần sau thì em N (em sinh năm 97) gọi điện:
N: Chú đang ở đâu đấy, có rảnh ko, đi cafe với cháu.
Mình thì lúc đó cũng đang nằm xem phim thôi, chả bận gì nhưng tầm giờ đấy cũng ngại ra đường nên định từ chối.
Mình: Mình đang bận mấy việc, chắc ko đi được.
Nó: Thôi tí chú về làm tiếp, chú ra đây cháu cũng có mấy việc gấp nữa muốn hỏi chú.
Tính mình thì ai có việc mình đều giúp, lúc đó lại nghĩ là nó nói thế chắc có việc gấp thật nên hỏi lại:
Mình: Thế bạn đang ở đâu, mà có việc gì gấp ko trao đổi qua điện thoại được à.
Nó: cháu đang ở xx Trần Duy Hưng (Số cụ thể thì mình ko nhớ). Chú ra ngay nhé. Cháu đợi.
"Cháu đợi" Mẹ cái câu "Cháu đợi" của nó sao mà ngọt thế. Chỉ vì câu "Cháu đợi" đó mà mình quên mẹ nó mất là nó chưa đủ 16t (Thỉnh thoảng lý trí cũng bị lu mờ). Hơn nữa thì theo lúc đó mình nhớ thì trên đường Trần Duy Hưng làm quái gì có quán cafe nào, Toàn nhà nghỉ mà. .
Thế là mình vừa đi vừa tưởng tượng, vừa hí hửng. (Nghĩ lại lúc đó thấy mình bệnh vãi).
15p sau mình đã có mặt ở XX Trần Duy Hưng. Hoá ra nó là quán cafe thật các bác ạ (Cụt cmn hứng). Mình gửi xe rồi vào trong thì thấy nhạc xập xình nhưng quán trống trơn, chẳng có ma nào cả mà rõ ràng là chỗ gửi xe chật kín.
Mình rút điện thoại gọi thì nó ko nhấc máy. Mình chột dạ, nhìn xung quanh thì thấy một toán thanh niên tóc râu ngô săm trổ đầy mình đi vào quán. Lúc đó mình vừa cụt hứng, vừa chán, vừa lo lo nên định đi về luôn thì em ấy gọi lại.
Em ấy gào lên trong tiếng nhạc ầm ầm:
Nó: Anh đến chưa (Vãi, đổi cách xưng hô).
Mình: Mình đến rồi, đang đứng ở trước cửa quán, mà thấy quán vắng có ai đâu.
Nó: Anh đợi tí, em xuống đón.
Lát sau em ấy xuất hiện.

Mình phải làm chục cái icon này.

Thêm chục cái icon này nữa để thể hiện cảm xúc của mình lúc gặp em ấy.
1m65, da trắng, mặt xinh, ngực to, váy ngắn cũn cỡn, giầy cao gót.
Lúc đó mình éo nghĩ là nó sinh năm 97 luôn.




Phần 2


Đoạn trước vội vã nên tả em N (giờ gọi cmn luôn là Nhung đi cho dễ đọc) không hết ý.
Đại loại là anh em cứ tưởng tượng là Ngọc Trinh, tương đương về độ trắng, mặt cũng tròn nhưng ko baby bằng thôi, nhưng ngực thì đảm bảo to hơn. Tóc nâu, trang điểm nhẹ nhàng. Túm lại là chấm theo phong cách của Thiên Địa Hội thì Ngọc Trinh được 9 điểm thì em này tầm 8 điểm.
Đấy từ giờ cứ tả vậy cho anh em dễ hình dung nhỉ. Nhân tiện tả lại luôn em T (Gọi cmn luôn là em Thảo cho dễ xưng hô). Anh em cứ tưởng tượng Phi Thanh Vân, cùng màu da, người nhỏ hơn, mũi cao hơn xíu. Ngực to bằng. Theo Thiên Địa Hội thì Phi Thanh Trâu được tầm 6.5 điểm thì em Thảo cũng phải được thế, hoặc cao hơn 0,5, (Tuỳ service ).
Tả xong cho anh em dễ hình dung roài.
Lại nói về đoạn hội ngộ giữa mình với em Nhung. Lúc đó tâm trạng mình mừng vui, lo lắng tiếc nuối lẫn lộn. Mừng vì vớ được em quá ngon và ngọt nước, lo lắng vì ko biết có dinh trap gì ko, tiếc nuối vì em chưa đủ 16t, ko làm ăn được gì.
Tuy nhiên, mình vẫn giữ thái độ bình tĩnh, tỉnh táo và tạo thái độ lạnh lùng đứng đắn nhất định.
Hơn một thập kỷ tình trường đã cho mình kinh nghiệm tiên quyết khi chăn rau tán gái là: Ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng, chiếm đến 70-80% khả năng thành công.
Bởi vậy, mặc dù lúc đó múa chạy dần dần lên não, trực trào ra mũi, và một số chỗ khác, nhưng mình vẫn nhẹ nhàng nói:
Mình: Bạn hẹn mình ra đây có việc gì không, chỗ nào hơi ồn ào chắc ko tiện tư vấn.
em Nhung chắc lúc đấy đang bay bay nên cười tươi lộ cái răng khểnh và má lúm đồng tiền (Sao nhỏ này lắm vũ khĩ sát thương vậy cơ chứ)
Nhung: Anh vào đây với bọn em tí đá, xong anh em mình nói chuyện luôn (Éo hiểu sao mà nó thay đổi cách xưng hô ngọt thế, nhưng thôi kệ cmn, cung may, chứ nó lại chú cháu chắc mình phọt mẹ nó máu xuống chân)
Mình làm bộ miễn cưỡng đi theo em nó. Vào trong quán (vẫn vắng tanh), em ấy dẫn mình đi vòng vèo một hồi mới có cầu thang dẫn lên trên. Chỗ đó còn có một thằng ku tóc tai vàng hoe, quần bò rách, áo phông bó sát người, mặt đầy mụn và lấc cấc đứng chặn đường. Nhưng thấy em Nhung thì mặt nó giãn ra lộ đầy vẻ dâm tà rồi cho mình lên.
Cầu thang dẫn lên 1 cái phòng duy nhất với cái cửa cách âm to vật vã, em ấy vừa mở cửa ra thì tiếng nhậc ầm ầm đập vào tai làm mình tí ngất. Gắng gượng bước vào trong thì mình hoàn toàn bất ngờ, bên trong chắc phải có mấy trăm đồng chí, nam thanh nữ thú đang hò hét nhẩy múa xung quanh một cái cột cao (trên cột cao thì có mấy chú đứng vẫy nhịp mình đoán là DJ gì đó).
Phải nói qua là trước giờ mình chưa bao giờ đi Bar. Thời điểm đó cũng mới đi làm 1-2 năm, chưa có điều kiện. Lúc phi xe đi thì trong túi cũng chỉ có 1 củ, mình cũng hơi yên tâm vì đi cafe thì cầm 1 củ đi là chắc cú rồi (tính mình dù đi gặp khách hàng nhưng nếu là nữ thì cũng ko bao giờ để họ trả tiền, nam thì tuỳ).
Mặc dù vậy, lúc đó mình thấy cũng hơi run run, vào đó nó gọi cho chai chai chivas nhẹ nhàng thì cũng để thân lại thôi. Đoạn này mình nói kỹ chút để anh em hiểu tâm trạng mình lúc đó.
Đi theo em Nhung đế một cái bàn ở khá gần trung tâm cái cột. Thấy ở đó có 2 người ngồi. 1 nam, 1 nữ.
Nam thì éo có gì để nói, căn bản mình éo có khái niệm trai đẹp trai xấu (đến như thằng li min hô mình còn thầy tầm thường lẹo cái) nên thằng đấy thì mình nghĩ nó cũng như bao nhiêu anh em vozer trên này thôi. Có điều là ăn mặc lỗ rõ dân chơi (hoặc dân chơi nửa mùa) kiểu áo bó lộ cả tí, quần bó lộ cả chim ấy.
Nhìn lại đồng chí nữ thì lại thêm quả sét oánh nữa. Mình lại miêu tả kiểu so sánh cho anh em dễ hình dung. Mặt trái xoan, mắt to, da trắng, mũi cao, lông mày lá liễu, môi trái tim, tóc bện giống hình nguyệt quế để lộ cái cổ trắng ngần. Mặc quần jean, giầy cao gót và áo sơ mi trắng. Ngực ở mức bình thường. Anh em cứ tưởng tương Hồ Ngọc Hà, mà cao có 1m58-1m6 thôi, và miệng nhỏ hơn, ko ngoác ra như Hà Hồ nhé. Đại loại Hà Hồ bên Thiên Địa hôi chấm 8 đ thì em này được tầm 7,5 vì thấp hơn, chứ mặt thì mình oánh giá là xinh hơn.
Quay lại chủ đề chính, em Nhung giới thiệu mình cho 2 đồng chí kia. Em nữ thì tên là Hoài, là em họ cuả Nhung, sinh năm 96. Còn thằng mặt l kia thì mình éo nhớ tên. Lúc đấy đang mải để ý cái tóc vòng nguyệt quế của với cái cổ trằng ngần của em Hoài.
Lúc giới thiệu thì thấy thằng mặt l kia rất hồ hởi phấn khởi, bắt tay, bắt chân như được mùa còn em Hoài thì chỉ cười cười nhìn mình rồi uống bia.
Trên bàn bày la liệt, chắc khoảng 20 cái vỏ chai henieken, và một chai valentine còn độ 1 nửa. (hình như tên thế, mình ít uống rượu nên ko nhớ chính xác).
Lúc này mình cũng thấy hơi yên tâm, một là số rượu bia trên bàn kia mình éo trả nổi nên có lo lắng cũng éo giải quyết đc gì, 2 là thằng mặt l kia ở đấy, chắc thằng đó sẽ trả.
Trấn an được tinh thần thì khi em Nhung mời bia mình cũng mạnh dạn làm nửa cốc.
Sau đó thì ngồi làm bù nhìn xem các đồng chí xung quanh nhảy nhót. Đúng là mở mang tầm mắt. Chỗ nào cần zú có zú, chỗ nào cần mông có mông thôi thì trăm hoa đua nở...
Uống hết 1 chai thì Hoài kéo thằng mặt l kia lên nhảy. Mình cũng éo biết miêu tả kiểu nhảy của bọn nó như nào. Tóm lại là cứ na ná giống nhau. Lắc hông một tí, xong lúc nào thằng DJ hô lên lên là cả bọn lại vẫy tay nhảy cẫng lên. Đại loại thế.
Em Nhung thì ngồi tiếp bia mình và đảo mắt nhìn xung quanh.(Mình có thói quen nhìn vào mắt người đối diện và những người xung quanh).
Mình thấy em tập trung nhìn vào cái bàn bên cạnh, cách bàn mình 1 bàn. Bên đó có 2 đồng chí tầm 78-80 ngồi với nhau. Nhìn ăn mặc bình thường sơ mi, đóng thùng như dân văn phòng thôi nhưng trên bàn có 2 chai rượu, một chai hết sạch rồi.
Tia một lúc thì em Nhung lên nhảy. Ko biết là do lúc đấy mình có tí men vào hay do có cảm tình với em Nhung, hay do ngực em ấy to, hay là em ấy nhẩy đẹp thật, nhưng lúc đó em như kiểu bị thôi miên luôn ấy. Vẫn uốn éo như vậy nhưng nhìn ám ảnh vật, nhất là ánh mắt em ấy cứ buồn buồn và như có nước vậy.
Bị thôi miên một lúc thì mình nhận ra là em ấy vừa nhẩy vừa hướng về phía cái bàn có 2 thằng cha vp kia. 2 thằng cha kia thì cũng như mình, mắt dán con mẹ nó vào ngực em Nhung. Được khoảng 10p thì em Nhung ôm em Hoài nhảy. Mẹ nhìn 2 đứa nó vuốt ve nhau mà em 12h luôn ạ.
Xong thì em Nhung về chỗ để lại em Hoài uốn éo một mình với thằng mặt l kia.
Ngồi thêm lúc nữa thì 1 thằng bên kia đi sang nói chuyện làm quen với em Nhung, lúc đó đắng nhẽ mình đã đoán em Nhung này như nào rồi, nhưng lại thấy em ấy lạnh nhạt nói chuyện cắc bụp như muốn đuổi thằng cha kia đi nên mình lại quay lại đắm đuối. .
Cứ nhay nhót uốn éo như thế đến tầm 11h30 thì bar đóng cửa. Bất ngờ là em Nhung lại là người thanh toán chứ ko phải thằng ml kia. Hoá đơn hết hơn 5 tr mà em ấy mặt lạnh te chả biểu lộ gì.
Xong các thanh niên láo nháo đi vể, xuống dưới thì thấy taxi đông nghẹt tắc cả đường Trần Duy Hưng. em Nhung đang đi cùng mình thì chạy ra chỗ 2 thằng cha vp kia dúi vào tay 1 thằng cái các. Xong lại chạy về.
Thú thực lúc đó mình cũng hơi say nên bảo với Nhung là mình về đây, có gì cần tư vấn thì để hôm khác. Nhưng em Nhung cứ nằn nì bảo là anh về nhà em chút đã, anh em mình nói chuyện luôn. Việc này gấp lắm. em Hoài với thằng mặt l kia thì lên taxi ngồi đợi rồi.
Thú thực lúc đó mình cũng muốn về, nhưng cứ nhìn cái cổ trắng ngần của em Hoài với cặp bưởi năm roi của em Nhung là mình lại ko nhịn được. Mình đành miễn cưỡng gật đâu.
Em Nhung rất tinh ý, biết mình đi xe máy 1 mình nên bảo 2 đứa kia đi taxi còn em ấy đi với mình.
Thế là mình đèo em ấy chạy ngược lên phía đường Phạm Hùng. Cảm giác đèo hot girl trên em xe vespa cổ phạch phạch chay qua con đường vắng tanh rộng thênh thang lúc 12h thật sự là khó tả. Em ý còn ôm nhẹ hông mình nữa (Kiểu ôm rất tinh tế, ko quá vồ vập, ko quá xa cách).
Mình cảm thấy lâng lâng cho đến khi cái taxi chở Hoài và thằng mặt L phanh kít lại chỗ đoanh có cái hầm sang đường (trên đường Phạm Hùng chỗ gần trung tâm hội nghị quốc gia). Sau đó em Hoài nhảy xuống chạy xuống hầm. Thằng mặt L kia với em Nhung thấy thế thì cười rú lên.
Mình ngơ ngác không hiểu vì sao.



Mình cảm thấy lâng lâng cho đến khi cái taxi chở Hoài và thằng mặt L phanh kít lại chỗ đoạn có cái hầm sang đường (trên đường Phạm Hùng chỗ gần trung tâm hội nghị quốc gia). Sau đó em Hoài nhảy xuống chạy xuống hầm. Thằng mặt L kia với em Nhung thấy thế thì cười rú lên.
Mình ngơ ngác không hiểu vì sao.

Nghĩ là em Hoài gặp chuyện gì, mình quay xe lại chỗ hầm. Em Nhung vẫn cười ngặt nghẽo, cũng không cản mình. Chạy xe lại đến cửa hầm nhìn xuống mình thấy .... em Hoài đang ngồi xổm và đứng lên kéo quần.
Lúc này em Nhung mới nói: Nó đi đái có gì mà anh xem.
Em Hoài lúc đó cũng chạy lên cười sằng sặc nói: Đm, uống nhiều quá đéo nhịn được. .
Lúc đó em thấy sụp đổ hình tượng, kiểu như biết Ngọc Trinh bán dâm, hay Hồ Ngọc Hà là boy chuyển giới vậy.
Lúc đó em Hoài lại dở chứng bảo em Nhung: Chị lên taxi ngồi đi em đi xe máy, thằng mặt l kia nó nghịch quá em đéo chịu được. Với cho em ngồi thử cái xe phành phạch này xem có phê ko.
Em Nhung thì nhất quyết ko chịu bảo: Tao éo đi taxi, đang ngồi sướng.
Xong 2 đứa nó cứ giằng co ở đấy. Thằng mặt l kia thì ngủ cmn từ bao giờ rồi. thằng taxi thì cứ: Anh chị đi đâu nhanh nhanh em còn về trả xe đi ngủ.
Cuối cùng 2 em thống nhất là mình tăng 3, với bảo thằng taxi chở thằng kia về đình thôn trước.
Khổ thân con vespa cổ của mình, bình thường chở 1 mình mình còn lê lết, giờ lại phải chất lên 1 tạ thịt hơi nữa. Nhưng lúc đấy mình cũng phê phê rồi nên kệ, cân tất.
Bác nào chơi vespa cổ thì biết xe mình yên rời, nghĩa là yên trước với yên sau nó rời ra. Thế nên em Hoài ko ngồi ở đằng sau được. Mà em ấy cũng đòi ngồi trước.
Vậy là số hưởng. Em Hoài thì ngồi trong lòng mình ở yên trước. Em Nhung thì ôm eo ở phía sau.
Xe lạch bạch lết từng tí một, mình ngồi sau em Hoài éo nhìn thấy đường đâu chỉ thấy cặp bưởi trắng ngần lấp ló sau cái áo sơ mi. Đến giờ mình vẫn nhớ như in là em ấy mặc áo ngực có ren màu đen. Xong lại thoang thoảng mùi nước hoa chanel thơm nức. Lúc đó chắc chỉ có gay mới ko 12h thôi. Khổ cái là mông em ấy lại áp sát vào tờ rim mình nên cảm giác thốn vô cùng.
May lúc đấy minh cứ nghĩ đến cảnh em ấy vừa đái bậy xong nên nó cũng tụt hứng đi ít nhiều. Còn tầm 10-11h thôi.
Vậy là mình cứ tận hưởng cái mĩ cảnh đấy suốt đoạn đường từ Big C đến cổng làng Đình Thôn. Chỉ thỉnh thoảng ngửi thấy hoặc tưởng tượng thấy mùi khai khai thôi.
Về đến cổng làng Đình Thôn thì thấy thằng mặt L kia ngồi đấy từ bao giờ. Xong em Hoài xuống đi bộ với nó, còn mình chở em Nhung vào trong trước.
Đi ngoằn ngoèo vào trong một đoạn thì em ấy kêu mình dừng xe trước cái nhà 1 tầng nằm hơi tách biệt so với nhưng khu nhà khác.
Thú thực là đến lúc đó mình vẫn nghĩ 2 em ấy là con nhà giàu ăn chơi đua đòi thôi, thế nên lúc dừng xe trước cái nhà đó mình hơi bất ngờ.
Dắt xe vào trong đó mình còn thấy bất ngờ hơn nữa....
Khoảng 1 chục em đang ngồi trong đó, mấy đứa thì nghe nhạc, mấy đứa chơi bài. em nào ăn mặc cũng mát mẻ. Trong đó có cả em Thảo mà mình gặp hôm trước đang ngồi trang điểm.
Xong, lúc đó thì mình xác cmn định là lạc vào giữa bầy gõ rồi. (Nhân tiện giải thích cho mấy bác hay hỏi luôn: "Go" tiếng anh là "đi" >> "Gõ" là gì các bác tự biết rồi nhé. Thế nên mình mới đặt tên thớt là Khiêu vũ giữa bầy gõ).

Lại nói mình với em Nhung vừa bước vào thì các em đều quay ra chào em Nhung là: "Em chào chị" ?? Trong khi bọn đó có đứa già chát, cỡ tầm 88-89 gì đó mà em Nhung thì mới có 97. .
Em Nhung cũng giới thiệu: Đây là anh TA luật sư. Mấy em kia đều quay ra cười rất tươi và chào mình: Em chào anh rể, anh rể đến chơi ạ .. .
Xong em Nhung bảo: Anh ngồi chơi, em vào thay quần áo rồi ra mình nói chuyện.

Lúc đó mình rất hoang mang, chắc mẩm lọt vào ổ phục kích, xong tí nó cho mấy thằng đầu gấu đến lột đồ cướp xe mình roài.
Bụng nghĩ vậy nhưng bên ngoài mình vẫn rất cứng, lạnh lùng ngồi xuống ghế quan sát.
Trong chục em ở đó thì chỉ có 1-2 em là nhìn bình thường và hơi xấu thôi. Còn lại đều thuộc hàng tuyển, ngọt nước. Đủ thể loại, đủ kích cỡ. Ngực to ngực nhỏ, chân dài chân ngắn có cả.
Có em thì đeo kính cận nhìn tri thức.
Có em thì ăn mặc xì tin cắt tóc tém.
Có em lại ăn mặc như học sinh cấp 3.
Nhưng đa phần là quần sóc áo 2 dây. Nhìn đã cả mắt.
Vừa ngồi xuống thì em đeo kính cận đưa cho mình cốc nước có bỏ viên C sủi trong đó.Em này nói giọng miền nam ngọt sớt: Dạ em mời anh.
Mình uống được ngụm nước thì thấy em Thảo đang nhìn mình. Mình mới hỏi luôn: Thế vụ hôm nọ như nào rồi bạn, đã bắt được bọn nó chưa.
Em Thảo lúc đó vừa trang điểm xong mới ra ngồi cạnh mình nói:Em mới gửi đơn thôi, các anh ấy bảo đợi các anh ấy đi xác minh đã.
Hôm đấy em Thảo mặc áo 2 dây quần sóc, ngồi cạnh mình thấy em ấy chân dài miên man. Có lẽ lúc đó mình cũng hơi phê rồi nên thấy em nào cũng xinh quá trời. Nhưng dù sao tâm trạng cũng lo lắng việc sắp bị úp sọt nên mình cũng chẳng dám thưởng thức nhiều.
Ngồi được 1 lát thì em Hoài với thằng mặt L kia về. Trông em Hoài có vẻ rất phấn khích và hưng phấn. Em vô nhà là chạy ngay đến cái máy tính chọn bài. Mình nhớ em chọn cái bài gì nhạc sàn mà có thằng nó hút thuốc lào long sòng sọc ấy. Xong em ấy bắt đầu nhảy nhót uốn éo khắp nhà.Mấy em kia trông thấy thế cũng chỉ cười. Thằng mặt L kia thì sán lại uốn éo với em ấy.
Lúc đó thì em Nhung cũng tắm rửa thay quần áo ra.
ĐCM. Lúc đó mình éo thể nào chịu nổi luôn. Em ấy mặc cái váy ngủ mỏng tang ngắn cũn. Éo mặc áo ngực luôn.

Mình đang viết tiếp, post trước một đoạn cho anh em đọc với comment góp ý luôn.
P.s: Mình ko cố ý miêu tải mông zú để câu view đâu nhé. Tại câu chuyện lúc đó nó diễn biến như vậy thôi.
Anh em đọc thông cảm giúp mình


----------------
Lúc đó thì em Nhung cũng tắm rửa thay quần áo ra.
ĐCM. Lúc đó mình éo thể nào chịu nổi luôn. Em ấy mặc cái váy ngủ mỏng tang ngắn cũn. Éo mặc áo ngực luôn.

Em ấy bước ra dáng vẻ kiểu chị cả sai mấy đứa đi mua bia với ít đồ về nhậu. Lúc đó 12h hơn rồi, nhưng sáng mai là chủ nhật với lại mình còn đang lo bọn nó éo cho tha xác về nên mình cũng mặc kệ luôn.
Trong lúc đợi 1 em xì teen chạy đi mua bia và đồ nhậu mình thấy em Nhung nghe đt và điều hàng liên tục. Trong nhà có một cái SH với 1 cái xe đạp điện. cái xe đạp điện thì em xì teen đi mua bia. Còn cái SH thì được thằng mặt L kia làm xe ôm chở các em ở đó đi khách.
Trong Khoảng 15p đợi em xì teen đi mua bia mình thấy em Nhung điều được 3 em đi khách, trong đó em Thảo cũng phải đi (khách này em Nhung điều em Hoài nhưng em Hoài đang lên cơn giựt kinh phong nhảy nhót linh tinh nên em Thảo đi thay).
15p sau thì em Xì teen mang bia với vịt quay và mực nướng về. Cả bọn hào hứng trải chiếu mang cốc ra nhậu luôn. Mình lúc đó cũng phê phê rồi nhưng các em ấy ép quá nên cũng phải làm thêm 2 lon nữa. Trong khi các em em nào cũng phải 2-3 lon riêng em Hoài chắc phải hơn vì mình để ý em ấy uống như nước lã. (Em kia chở về 2 thùng bia Hà nội)
Đến lúc đó thấy thái độ các em ấy cũng niềm nở ôn hoà nên mình cũng yên tâm, ko lo bị ốp nữa. Mà thấy em mặt em Nhung cũng đỏ bừng rồi nên mình đứng lên đòi về. Các em ấy cũng giữ bảo uống nốt bia rồi về. Mình ngồi thêm lúc nữa đến gần 1h thì trời mưa to. Thế là hết đường về. Nhưng lúc đó mình cũng ko uống được nữa nên đứng dậy ra hiên ngồi cho thoáng.
Ngồi được xíu thì em Nhung ra ngồi cạnh mình. Ko hiểu sao với những đứa khác mình thấy em Nhung quát rất dữ nhưng cứ ngồi cạnh mình là em ấy lại hiền hiền.
Mình với em ấy ngồi cạnh nhau nghe mưa rơi mặc kệ bọn ở bên trong ăn uống nhậu nhẹt tiếp.
Lúc đó em Nhung nói chuyện với mình rất nhẹ nhàng.
Nhung: Như này chắc anh cũng đoán bọn em làm nghề gì rồi. Em cũng chả dấu anh.
Mình: Ừ.
Nhung: Biết bọn em thế mà anh vẫn ngồi với bọn em, em vui lắm. Em nói thật là em biết bọn em làm nghề này sớm muộn gì cũng bị cớm nó động đến. Em muốn nhờ anh tư vấn cho em để hạn chế rủi ro với lại nhỡ sau này gặp chuyện gì thì anh giúp bọn em luôn.
Sau khi ngồi nhậu nhẹt với mấy em, mình thấy các em chơi thoải mái, với quý và tôn trọng mình lắm. Nên mình cảm giác cũng quý bọn nó, mình ngồi tư vấn và giải thích cho bọn nó một số cái để hạn chế việc bị cớm tóm.
Lúc đó mình cũng say quá rồi nên bảo với em Nhung là mình muốn về ngủ. em ấy mới bảo là: Trời mưa thế này, anh lại đang say, về kiểu gì cũng cảm lạnh chết. Thôi anh ngủ ở đây với bọn em.
Lúc đó thú thực là mình lây tây phây, chả biết trăng sao gì nữa rồi, năm thẳng cẳng ở cửa nhà luôn rồi. Thế là em Nhung mới đỡ mình vào trong nhà. Mình vẫn nhớ có mấy em chạy ra đỡ thì em Nhung bảo "Bọn mày cứ kệ chị".
Đoạn này mình tả sơ qua về cái nhà của các em ấy đã nhé: Nó là nhà mái bằng hình ống. Có một cái sân nhỏ ở trước để xe máy, sau đó là phòng khách to, bên trong là cái phòng ngủ nhỏ và nhà vệ sinh. Bình thường em Nhung ngủ ở phòng trong còn bọn kia ngủ ở phòng ngoài.
Lúc đó mình nửa say nửa tỉnh chỉ nhớ là em ấy đỡ vào nhà trong (mà vẫn nhớ cảm giác dựa vào bờ vai mát lạnh, trắng ngần và thơm phức của em ấy).
Vào trong thì mình nằm ngủ luôn. Nhưng được khoảng 1 lát thì thấy nhạc ầm ầm xong nghe tiếng gào thét ở ngoài. Nhạc to quá mình cũng éo ngủ được nên cố gượng dậy mở cửa nhìn ra thì thấy em Hoài ở giữa, mấy em kia xung quanh đang lắc như điên, em Nhung thì ngồi ghế cười sặc sụa. Mình cũng chán nên lại quay lại giường nằm. Nhạc to quá mà người nó cứ 12h nên cũng chả ngủ được. Chỉ nhắm mắt cho đỡ đau đầu thôi.
Được một lúc thì có tiếng mở cửa xong có người bước nhẹ vào, nhạc bên ngoài vẫn xập xình, giọng em Hoài vẫn la het the thé.
Một người nằm xuống cạnh mình, hương thơm thoang thoáng làm mình nghĩ ngay đến em Nhung.

Mình nín thở khấp khởi. 9h
Được một lúc thì mình thấy một hơi thở nhẹ bên tai, nóng hổi và ngọt ngào. 10h.
Một bàn tay nhẹ quàng sang ôm lấy mình 11h.
Một làn da mát lạnh và mịn màng áp vào mặt mình 12h.
Em ấy hôn mình.
Mình mở mắt ra. Nhìn thấy đôi mặt Nhung đang nhìn mình. Đôi môi sát môi mình.
Mình ngây ngất, tay vuốt nhẹ hai quả bưởi trắng bóc đã lộ ra quá nửa... nhưng lúc đó một ý nghĩ thoáng qua đầu mình ... Nó chưa đủ 16.Mày có muốn mất nghiệp không, muốn đi tù ko.
Nghĩ đến đó mình thấy lạnh toát và giật mình. Thực sự mình ko hiểu tại sao lúc đó mình có thể tỉnh táo đến vậy. Mình hôn nhẹ lên môi Nhung rồi cười nói: anh say rồi, nó ko lên được để hôm khác nhé.
Nhung thọc tay vào chỗ đó rồi nói: Thế này mà chưa lên thì lúc lên bằng cái phích à.
Mình đẩy nhẹ em ấy sang cười nói: Ko phải ko thích, nhưng em chưa đủ 16 và anh thì là luật sư.
Em ấy cười phá lên rồi bảo. Công an còn thua em mà hôm nay em lại thua luật sư.
Xong em ngồi dậy, kéo lại cái áo ngủ xộc xệch rồi mở cửa đi ra ngoài. Mình cười như mếu (Vì tiếc hùi hụi) rồi chìm vào giấc ngủ.

Đến đây khẳng định có anh em nói mình chém gió. Nhưng mình khẳng định đây là câu chuyện có thật. Viết đến đây mình cũng nghĩ sắp tới mình sẽ viết nhiều về cuộc đời em Nhung này. Tại sao em ấy lại làm như thế với mình, tại sao lại nhắc đến thằng công an, tại sao em ấy lại quản lý được trên chục em "gõ" khi mới 15 tuổi.
Đây là một trong những trải nghiệm đáng nhớ trong cuộc đời luật sư của mình, Nên rất mong anh me đọc và cho ý kiến. Chứ đừng chỉ hóng zú mới mông nhé.
Cám ơn anh em nhiều.
-------------------
Em ấy cười phá lên rồi bảo. Công an còn thua em mà hôm nay em lại thua luật sư.
Xong em ngồi dậy, kéo lại cái áo ngủ xộc xệch rồi mở cửa đi ra ngoài. Mình cười như mếu (Vì tiếc hùi hụi) rồi chìm vào giấc ngủ.

Chợp mắt một lúc thì thấy tắt nhạc, đèn nhà ngoài cũng tắt. Thêm một lúc nữa thì cửa mở rồi nghe tiếng chân dần dật vào. Tiếng cười khúc khích rồi mình thấy có người nằm cạnh. Một người, 2 người, 3 người, 4 người.
Vậy cả mình nữa là 5 người nằm trên một chiếc giường. Mình đang hoang mang ko hiểu sao thì em Nhung thì thầm: Con Hoài với thằng ... (vẫn éo nhớ được tên cái thằng mặt l kia) phê thuốc bọn nó éo nể nang gì bọn em cả. Đang "Phang" nhau ngoài kia. Anh cho bọn em ngủ nhờ với. Xong em Nhung lại vòng tay qua ôm mình. Mấy em kia lại cười khúc khích.
Mình cũng chả nói gì, cứ nằm đơ ra thôi. Xong em Nhung quay ra thì thầm gì với em nằm cạnh. Một lúc thì em nằm cạnh em Nhung bảo, em rét lắm cho em nằm trong. Xong nó chen vào trong cùng nằm. Vậy là mình nằm giữa em Nhung với em kia.
Mình lúc đầu thì nằm thằng đơ. Được một lúc thì em kia cũng quay ra ôm mình. Lúc đó mình 12h lâu rồi. Xong nghe thấy em Nhung nói nhỏ vào tai. Em chưa đủ tuổi nhưng Linh nó 20 rồi, anh yên tâm nhé.
Lúc đó mình ko thấy thích, chí thấy nghi nghi thôi. Tại sao em ấy cứ phải dụ mình bằng được. Nên mình cứ nằm yên chả nói năng gì.
Được một lúc thì em Linh kia cầm tay mình để vào ngực em ấy. (Em này ngực cũng bình thường không to, không nhỏ, nhưng được cái ấm). Mình cũng không khách khí xoa xoa mấy cái. Mà chẳng có cảm giác gì.
Lúc đó thì mình tỉnh hẳn, cảm giác vừa nghi ngờ vừa lo ngại. Kiểu đang nằm thế này mà có mấy thằng săm trổ nó ập vào thì xong, ko thì mấy anh dân phòng cũng chết mẹ luôn.Mặt khác, nằm giữa một bầy thế này mà làm gì thì mình cũng éo đủ can đảm. (Xem phim thì nhiều nhưng gặp hoàn cảnh đó mới thấy ngại)
Nghĩ thế nên mình rụt tay lại, Quay sang ôm em Nhung vào lòng. Em Linh cười nói nhỏ: "Chị Nhung ơi, anh ấy chỉ thích chị thôi, ko thích em, ko phải lỗi tại em nhé".
Em Nhung cũng cười không nói gì. Xong quay ra nói nhỏ, anh ko thích Linh thì em đổi cho đứa khác nhé. Mình nhắm mắt giả vờ ko nghe thấy gì rồi cứ ôm em ấy thôi. Thế Nhung nó cũng ko nói gì nữa. Quay qua hôn mình một cái rồi cũng nằm im.
Lúc đó mình mệt lắm rồi, (quần chắc cũng ướt cmn rồi) nên ngủ luôn.

Mình ngủ giấc đó như ngất luôn, ko biết gì.
Mở mắt ra nhìn đồng hồ là 8h sáng. Thấy nằm một mình trên giường. Mình ngồi dậy thì thấy trên giường có một cái bàn chải đánh răng và một cái khắn mặt mới
Đánh răng rửa mặt xong, mình mở cửa ra ngoài thì thấy em Nhung đang ngồi nghịch laptop. Còn em Hoài thì năm đệm dưới nền nhà ngủ li bì.
Mình thấy cái áo ngực ren đen tôi qua liếc thấy vứt bên cạnh, cái quần jean cũng vắt lên ghế. Em ấy chỉ mặc cái áo sơ mi trắng hôm qua và một cái "quần nhỏ"
Cái áo trùng xuôngs che cái quần nhạy cảm nhưng ko che được đôi chân dài , trắng bóc và min màng. (Thực sự mình thấy tiếc nuối cho em ấy, vì đẹp như em ấy thì kiếm chồng đại gia mấy hồi, ko thì làm mẫu chắc cũng kiếm ối tiền, ko sao lại đi làm nghề này).
"Anh ngắm gì mà ghê vậy, Hay anh thích thì để em bảo Hoài nó chiều anh."
Cái giọng trẻ con của Nhung làm mình bừng tỉnh, hơi ngại ngùng và chuyển ánh mắt sang Nhung.
"Mọi người đâu rồi em" Mình đánh lảng cho đỡ ngại.
Nhung: Đứa thì đi học đứa thì đi làm, đứa thì đi khách chưa về. Thường ban ngày chỉ có em với Hoài ở nhà thôi. Anh đánh răng rửa mặt đi rồi đi ăn sáng với em.
Mình: Uh, anh xong rồi, gọi Hoài dậy đi ăn sáng đi.
Lúc đó Hoài nó lại cười sằng sặc: " Tôi dậy từ lúc ông ngắm chân tôi cơ, ngắm chán chưa, anh rể mà như thế à"
Xong nó uể oải ngồi dậy, vươn vai. Thấy cảnh đó mình đứng cmn hình luôn. Thực sự theo mình chấm điểm thì Nhung với hoài bằng điểm nhau đều được 8 đ. Nhưng mình vẫn thấy ở Hoài một cái gì đó rất đặc biệt, một vẻ đẹp kiểu ma mị, đẹp kiểu hoang dại ấy. Lúc nó vươn vai uể oải ngồi dậy, mình có cảm giác như bị thôi miên luôn. Nhung thì nó chỉn chu và người lớn quá nên ko còn cái vẻ đẹp đấy.
Phải cái em Hoài này cứ dở dở thế nào ấy. Sau này mình kể anh em sẽ rõ hơn.
Quay lại câu chuyện, Hoài nó đứng dậy, cứ tồng ngồng như vậy chạy vào nhà tắm. Vừa vào nó vừa í éo bài "Không cảm xúc" Lúc đó mới để ý cái giọng trọ trẹ ngọng ngọng của nó. Chuẩn dân Phú Xuyên Hà tây ko lẫn đi đâu được. Nghe rất buồn cười và đáng yêu.
Nó vào một lúc rồi nói vọng ra: "Chị ơi em ngứa L quá, chị có dao cạo ở đấy ko, cho em mượn em cạo lông l với "
Nhung: Ở ngăn kéo tủ ấy, lấy ra mà dùng, nhớ thay lưỡi đi nhé. HIV thì bỏ mẹ.
Hoài: Có chị HIV ấy, em đi lần nào chả dùng bao, mà toàn đi với anh rể thôi. Mẹ, 4,5 thằng anh rể, thằng đéo nào cũng đòi ngủ với em vợ.
Nhung nhìn em cười nhe cái răng khểnh và má lúm đồng tiền. Yêu chết được.
Hoài nó lại nói: "Chị ơi em cạo hình trái tim nhé, mẹ lông l gì cứng vãi l, cạo mãi éo đi."
im lặng... "Chị ơi đúng thành hình trái tim rồi này, vào xem chuẩn chưa"
Nhung: "Thôi mày nhanh lên rồi còn đi ăn sáng ko anh TA anh ấy đói"
Hoài: " Em đéo, chị phải vào xem hộ em xem đúng hình trái tim chưa, em ko nhìn thấy được, chị ko vào là em ra cho chị với anh rể xem đấy "
Thế là em Nhung cười sằng sặc chửi mẹ con dở rồi cũng phải vào xem cho nó.
Lúc sau thì hai em thay quần áo bước ra. Hai em đều mặc váy đi dép cao. Em Hoài thì cứ cằn nhằn: Đã đéo thích mặc váy rồi cứ bắt mặc váy. Mặc váy rồi gió nó thổi tung lên chỉ sướng mấy thằng anh rể.
Xong nó đứng trươc mắt mình tung váy lên," Đấy lại bay đây này"
Mặt mình lúc đó như này . Nhìn rõ quần chíp màu hồng luôn. Hự
Xong cả 3 đi bộ ra đầu ngõ đình thôn ăn miến ngan rồi về.
Về được 1 lúc thì em Nhung điều em Hoài đi khách ở dưới Quảng Ninh (bắt taxi đi luôn mới chuyên nghiệp chứ).
Còn lại mình với em Nhung, mình thấy em Nhung vào mấy web xxx như Thiên Địa Hội post bài gì đó. Xong sau quay ra nói chuyện với mình.
Nhung: Sao hôm qua anh kiên cường thế.
Mình: Tại anh say quá.
Nhung: Thế giờ tỉnh rồi thì sao.
Rồi em lại cười khoe cái răng khểnh và má lúm đồng tiền chết người.



------------------
Nhung: Sao hôm qua anh kiên cường thế.
Mình: Tại anh say quá.
Nhung: Thế giờ tỉnh rồi thì sao.
Rồi em lại cười khoe cái răng khểnh và má lúm đồng tiền chết người.

Thằng em nó lại trực vươn lên, nhưng cứ nghĩ đến cái quyển lịch là nó lại nằm xuống.
Mình đành cười trừ: Hôm qua say nên hôm nay vẫn đau đầu lắm, ngồi nói chuyện với em tí rồi anh về thôi.
Em ấy quay ra nhìn mình kiểu này xong em ấy nói.
- Em làm nghề này, nhưng em quý những thằng đàn ông như anh lắm, ko ăn tạp và lăng nhăng. À anh cho em hỏi, thụ án bao nhiêu lâu thì được xét ân xá ?
- Trừ trường hợp đặc biệt thì ít nhất 2/3 số năm tù em ạ. Em có người thân trong tù à.
- Vâng, người yêu em anh ạ.
- Anh tưởng người yêu em sinh năm 82, hôm trước còn gọi điện cho anh bảo đi nhà nghỉ mà, thế đã ngồi tù rồi à
- Dạ ko, đấy là thằng khác, người yêu em ngồi tù 3 năm rồi, tội "Hiếp dâm trẻ em" đi 7 năm cơ anh ạ.
Nghe đến đây mình đã nghi nghi rồi nên hỏi luôn:
- Đồng chí ấy quan hệ với em lúc em chưa đủ 13 tuổi à.
- Dạ vâng, xong bố mẹ em biết mới làm đơn tố cáo nên anh ấy mới bị bắt luôn.

Xong em ấy mới rơm rớm nước mắt kể lại.
Người yêu em ấy là "Đăng cáo", bác nào ở khu Quốc Oai, Thạch Thất chắc biết. Cũng có số có má, lúc yêu em Nhung thì cũng cầm đầu băng khoảng hơn chục mạng chuyên bảo kê nhà hàng khách sạn. Em Nhung này yêu thằng đấy thì được bọn kia coi như chị cả, sợ sau mỗi thằng Đăng cáo thôi.
Em Nhung này nhỏ tuổi mà cũng tinh ranh, đi với Đăng cáo chưa đầy 1 năm thì cũng nắm được tương đối cái cách hoạt động bảo kê của băng.
Lúc Đăng bị bắt thì băng cũng tan rã luôn, nhưng em Nhung vẫn được bọn đàn em nể nên tận dụng lôi kéo chăn dắt lập luôn đội team gõ này.

Thấy em ấy khóc mình cũng động lòng, người như hoa như ngọc thế mà khóc thì cũng chẳng cầm lòng được. Lúc đó mình đang nằm dưới đệm còn em ấy thì ngồi ghế. Gió quạt làm váy em ấy bay phấp phới, nhưng mình quay mặt ko nhìn vì em ấy đang tâm sự chuyện buồn mà mình làm thế thì tệ quá.
Hình như em ấy cũng nhận ra nên em ấy năm xuống đếm với mình, xong lại quay ra ôm mình, ép sát ngực vào người mình. Lúc này người mình lại nóng bừng lên, quay ra hôn nhẹ lên chán em ấy.
Em ấy cười nói:
- Em một thân một mình nên cũng phải dùng mọi thủ đoạn để tồn tại. Qua vụ người yêu em bị bắt nên em cũng biết em là liều thuốc độc với bọn anh. Cặp với thằng nào em cũng tìm cách quay phim ghi âm lại để lừa doạ nó tội quan hệ với trẻ em. Em còn tìm cách dụ được một thằng công an quận ngủ với em. Để sau này có việc gì còn bắt nó gỡ cho. Hôm qua em cũng định gài anh, nhưng giờ thấy anh tử tế với bọn em vậy nên cũng thôi. Em chơi với anh chân tình thì chắc sau này có rắc rối gì anh cũng giúp em anh nhỉ.
Mình nghe đến đây thấy rợn cả tóc gáy, hai quả bưởi đang áp vào ngực tưởng như 2 quả bomb luôn. Đêm trước mà mình manh động thì giờ ko khéo thành con rối cho em nó giật dây.
Nhưng thấy em ấy nói mình chuyện thật lòng mình cũng gật đầu cười trừ.

Chap này viết ngắn. Mình đỉ ngủ thoai.
----------------
Từ khi đi theo nghề luật sư, quan điểm của mình là phải tiếp xúc với mặt trái của xã hội càng nhiều càng tốt.
Thứ nhất: Phải hiểu mặt trái của xã hội như nào, phải hiểu những con người trong góc tối của xã hội thì mới có thể tư vấn bảo vệ cho những người bình thường khi dính vào đó.
Thứ hai: Người tốt thì luôn luôn tìm mọi cách tránh dính dáng đến pháp luật. Người xấu mới cần luật sư bảo vệ.
Tất nhiên, định nghĩa tốt xấu cũng chỉ xét trên đánh giá chung của xã hội.
Cá nhân mình không có người tốt người xấu. Người ta xấu với người này nhưng lại tốt với người khác. Người ta xấu tại thời điểm này nhưng lại tốt tại thời điểm khác.

Vì có quan điểm như vậy nên khi đi theo con đường luật sư, mình luôn muốn tiếp xúc và kết thân với những người thuộc mặt trái của xã hội, đại loại kiểu xã hội đen đó.
Mình dài dòng thế để giải thích tại sao khi mình biết em Nhung và đồng bọn là gõ mà sau đó mình vẫn tiếp xúc thậm chí là thân thiết. (Tất nhiên, không phủ nhận bưởi cũng là một phần lý do không thể chối từ).

Quay lại câu chuyện.
Sau hôm đó, thỉnh thoảng mình vẫn nhắn tin gọi điện với em Nhung tư vấn mấy thứ linh tinh dính dáng đến nghề của em ấy và nghề của mình.
Khoảng 2h chiều một ngày sau đó 2 tuần, mình đang ngồi ở công ty thì em ấy gọi điện, giọng hơi giận dữ và vội vã:
- Anh ở đâi vậy, qua em đi, em có chuyện gấp.
- Anh đang bận, có gì tối anh qua nhé.
- Thôi anh qua luôn giúp em đi, em có việc gấp cần anh tư vấn thật. (Giọng em ấy nài nỉ).
Vậy là mình đành gác công việc lại rồi phi qua nhà em ấy.
Đến nơi thì thấy 2 đồng chí mặt mũi cô hồn đứng ngoài cửa, nhìn thấy mình cũng éo nói năng gì.
Mình cũng kệ, éo nói nói chuyện với mấy thằng mặt l.
Vào trong nhà thì thấy team gõ của em ấy tụ tập khá đầy đủ, có cả thằng mặt hôm đi bar cũng ở đấy luôn.
Chỉ có duy nhất em Nhung ngồi ghế cao, các em còn lại đều đứng. Có em Hoài thì đang túm tóc tạt tai tát tới tấp một em ngồi bệt dưới đất, tóc tai xoã xượi, quần áo xộc xệch. Em này bị tát nhưng mặt rất câng câng. Em Hoài vừa tát vừa chửi bới, có điều mấy cái từ đờ mờ với mặt lờ, với đĩ, với phò với phạch qua cái miệng ngọng ngọng của em ấy đều trở nên rất buồn cười và đáng yêu.
Thấy mình đến các em đều quay ra chào, có riêng em Hoài vẫn tập trung vào chuyên môn, thậm chí em ấy còn cố lột áo em kia ra thêm nữa, để lộ cái áo lá màu vàng rất xì teen.
em Nhung cũng kệ cho em Hoài tự xử xong bảo mình vào trong phòng nói chuyện. Hôm đấy em Nhung mặc rât bụi, quần jean rách, áo sơ mi buộc 2 vạt áo để lộ cái rốn có cái khuyên xinh xinh. Có điều mặt không trang điểm nên nhìn ko dấu được vẻ trẻ con.
Vào trong nhà em ấy kể mình mới biết nguyên nhân.
Hoá ra em nằm nhà đang bị oánh là em Quyên. (cái em Q mà em Thảo nhờ mình làm đơn tố cáo ở chap 1)
Em này là người yêu cũ của Đăng cáo, xong lúc Đăng cáo quay ra yêu em Nhung nên em này cay cú, chính em Quyên là người đến báo bố mẹ em Nhung chuyện Đăng cáo ngủ với em Nhung nên Đăng cáo mới bị nhập kho.
Em này thì gia đình cũng có điều kiện, mà cũng thuộc loại chơi bời, hay đi cũng mấy ku trẻ trâu khu Thạch Thất, Quốc Oai. Em này biết em Thảo cùng hội với em Nhung nên hôm trước mời gài bấy ép em Thảo phải trả 10 triệu.
Sau em Thảo tố cáo ra cơ quan công an, em Quyên bị thằng công an làm tiền mất 6-7 chục củ gì đấy mới xong.
Em Quyên cay cú mới tìm cách chơi lại em Thảo. Thế là nó lừa cho mấy thằng trẻ trâu úp sọt em Thảo bắt lên taxi xong cho về khách sạn pháo dàn.
Em Thảo về với nói với em Nhung, em Nhung cay cú mới nhờ 2 thằng đệ trước của Đăng cáo úp sọt lại em Quyên vác về.
Xong em Nhung mới hỏi mình là bây giờ tính sao.
Mẹ, nó oánh đập chửi bới bét nhè, xé áo xé quần con người ta rồi mới hỏi mình là làm sao. Lúc đó mình mới nói:
- Giờ em oánh đập nó thì cũng thôi, nhưng đánh nhẹ thôi, ko được dùng dao kéo gậy gộc, công an nó cũng ko can thiệp gì vào ba cái việc đánh ghen đàn bà con gái này đâu. Nhưng tuyệt đối em ko được lấy cái gì của con Quyên. Một đồng cũng không. Ngoài ra thì cũng không được xé áo xé quần làm nhục nó. Mà giữ nó thì cũng giữ một vài tiếng xong thả ra thôi. (Mình tư vấn sơ sơ thế nhưng đã gạt hết các dấu hiệu cấu thành tội: Cố ý gây thương tích, cướp tài sản, làm nhục người khác, và giữ người trái pháp luật cho bọn nó rồi). Lúc đó mình nghĩ: Em Thảo đi tố cáo được em Quyên, thì chả có lý gì em Quyên không tố cáo lại em Thảo được. Mà công an thì nó thích thịt mấy con giang hồ kiểu này lắm. Vậy nên em mới tư vấn ăn chắc như thế.
Sau em nói thêm:
- Mà em cũng dại, con Quyên nó tổ chức cho người hiếp dâm tập thể em Thảo thì em cứ làm đơn tố cáo cho bọn nó đi tù mọt gông, việc gì phải thế.
Em ấy mới bảo:
- Mà con Thảo đã từng bị bắt đi cải tạo một lần rồi, giờ có tố cáo bọn công an nó cũng éo tin. Có khi còn bị bọn nó tra ngược lại về tội bán dâm không trừng.
Đến đây mình thấy em ấy nói cũng đúng nên thôi, 2 anh em ra nhà ngoài.
Đờ mờ, 2 đứa mới vào nói chuyện một lúc mà em Hoài dở đã lột tung áo em Quyên ra rồi, em Quyên lúc đó cũng éo còn câng câng được nữa, đang ôm ngực giữ áo ngồi khóc thút thít. Em Nhung thấy thế thì quát em Hoài thôi ko oánh nó nữa. Mình lúc đó thấy một lũ bâu lại hành hạ một đứa con gái nên cũng khó chịu. Nên vớ cái áo chống nắng của em nào vứt trên bàn ra đưa cho em Quyên. Em ấy quay lại trố mắt nhìn mình xong cúi mặt không nói gì.
Em Quyên này thì cũng thuộc loại xinh, nhưng hơi thấp với lại phải cái 2 lưng (thế nên bên trong vẫn mặc áo lá) Mặt em Quyên thì anh em cứ tưởng tượng như mặt angela Phương Trinh, kiểu mặt tam giác dài dài ấy. Nhưng mặt ko hài hoà bằng. Em này mình chấm chỉ khoảng 6 đ thôi. Có lẽ do em ấy đang thất thế, tóc tai xoã xượi mặt mũi lấm lem nên thế, với lại cứ 2 lưng là mất điểm nặng rồi.
Xong em Nhung ko cho oánh nữa nên em Hoài với em Thảo ra chửi, thỉnh thoáng cú quá lại tát cho em Quyên mấy cái.
Được một lúc thì 2 thằng mặt l canh cửa vào báo là có mấy thằng bạn em Quyên đến. Hoá ra lúc bị bắt lên taxi em Quyên đã kịp nhắn tin kêu viện binh rồi. Mấy em trong nhà cả em Hoài với em thảo mặt hơi tái có vẻ rất lo lắng. Lúc đó mình mới thấy em Nhung bản lĩnh. em ấy quát: "đơ mờ, có cái éo gì phải sợ, đất nhà mình mà phải sợ bọn nó à. Anh Dũng cứ ra bảo bọn nó đợi ngoài đấy, tí nói chuyện".
2 thằng mặt l kia quay ra thì em Nhung ra giật tóc em Quyên lên vả cho 2 phát nói. "Đ. M mày, lần này tao tha, lần sau còn động đến chị em tao thì tao cắt cmm l luôn. Dm con mặt l mày nhớ cái mặt tao chưa".
Xong em ấy tát cho mấy cái nữa rồi thả cho con kia ra ngoài. Lúc em Quyên ra ngoài thì mình vẫn ngồi trong nhà nên ko biết vì sao mấy thằng bạn ẻm ko oánh nhau với mấy thằng mặt l canh cổng.
Em Q về được một lúc thì mấy thằng mặt l kia cũng giải tán. Mấy em còn lại mặt vẫn căng thắng lắm. Có em Hoài là vẫn tưng tửng ngồi nhổ lông nách (em này có vẻ có ác cảm với các loại lông thì phải).
Xong em Nhung ra bảo mình "Thôi anh em mình đi ăn kem, em mời"


-----------------------
Anh em mình đi ăn kem, em mời..

Nhưng lúc đó vẫn đang trong giờ làm nên mình hẹn em ấy khi khác. Xong mình quay xe phi xe về công ty làm việc tiếp. Ngồi làm đến khoảng 5h chiều thì mình đứng dậy chuẩn bị qua nhà gấu chơi (từ đây mình phải nhắc đến gấu mình vì gấu mình tham gia tương đối sâu vào câu chuyện sau này). Lúc đó chuông điện thoai reo, là em Thảo gọi.
Anh ơi cái Nhung bị bọn nó bắt đi rồi, anh đến giúp bọn em với.
Lúc đó mình cung hơi bất ngờ, trong đầu thì nghĩ: “Kệ con mẹ bọn nó, dính vào thì mất nghiệp đấy". Nhưng lúc đó anh mắt buồn buồn và long lanh nước của em Nhung cứ thoáng qua, rồi nụ cười rằng khểnh và má lúm đồng tiền làm mình quyết định phải đi.
Gọi điện báo bận với gấu rồi mình phóng xe qua nhà em Nhung. Thực sự trên đường đi mình rất lăn tăn, cứ trực quay xe lại mặc kệ bọn nó. Ko hiểu sao vẫn lết được đến nhà em ấy.
Đến đấy thì thấy chỉ thấy có em Thảo, em Hoài với 1 thằng nữa ở đấy. Thấy mình đến thì em Hoài với em Thảo chào mình, còn thằng kia thì ko nói gì, mặt kiểu lạnh tanh.
Nghe Thảo kể lại thì chiều mình về được một lúc thì cái Quyên đi cùng với 1 thằng nữa sang, thằng này thuộc dân anh chị cộm cán khu Hà Tây cũ gì đó.
Mọi chuyện cũng rất nhẹ nhàng, thằng kia bảo em Nhung đi theo nó. Em Nhung cũng không nói không rằng đi luôn. Trước khi đi thì em Nhung có dặn em Thảo gọi điện cho thằng X công an quận (là cái thằng l mặt lạnh tanh kia) Riêng thằng này thì mình ko nêu tên, cũng ko nói quận gì luôn. Chắc anh em cũng hiểu và thông cảm.
Nghe em Thảo nói thế mình cũng ức, Nhung nó bảo em Thảo gọi cho thằng công an chứ có gọi mình éo đâu. Hoá ra đến lúc có biến thì bọn nó vẫn nghĩ đến công an trước tiên, chứ éo coi luật sư ra gì.
Em Thảo thì éo thích thằng công an kia, em ấy có cảm tình với mình nên cũng gọi luôn mình đến.
Lúc đó thì thằng X (thằng này chắc tầm 80-83 gì đó, vì mặt bọn công an rất khó đoán tuổi, trẻ cũng như già mà già cũng như trẻ) kiểu rất miễn cưỡng nói:
Bọn kia nó có đánh đập cái Nhung đâu, mà nó cũng chưa giữ người đủ 24h nên tao cung đéo giúp được bọn mày đâu. Cứ đợi nó giữ trên 24h thì báo lại tao.
Thảo: Nhưng Nhung nó báo cứ báo anh kiểu gì anh cũng giúp đươc mà.
Thằng X: Tao có nói tao đéo giúp đâu, nhưng bây giờ chưa giúp được, tao đến giờ cũng như bọn mày thôi, khác đéo gì nhau. Địch mợ, phang nhau cho đã vào rồi bắt bố mày giải quyết. Tao về đã, mai cái Nhung mà nó chưa về thì báo tao.
Lúc đấy mình ngứa mắt thằng mặt l này quá mới nói:
Mai thì bọn nó hành cái Nhung còn là người à.
Thằng X quay ra cười nhạt: Mẹ nó thì tỷ cái B nhét vào L rồi, nhét thêm vài ba cái nữa ăn thua mẹ gì.
Lúc đấy mình chỉ muốn đạp cho thằng mặt L đấy một cái, nhưng dù sao cũng kiềm chế được, gây sự với nó lúc này cũng éo được gì, mà dù sao nó cũng là công an. Nên mình cũng chỉ trừng mắt nhìn nó.
Nó thấy mình nhìn thì quay ra quát: Mày nhìn bố cái L gì, mày thích gì.
Lúc đấy em Hoài mới nói: Thôi ông biến mẹ ông đi, đéo giúp được gì thì ở đây làm cái L gì, cái mặt ông chỉ có L là nhanh thôi.
Thằng mặt L nghe thế thì quay lại vả cho em Hoài một phát, em Hoài lấy tay đỡ được nhưng cũng ngã dúi dui vào cạnh bàn.
Mình lao ra đẩy thằng công an ra một bên, thì em Thảo mới chay ra can: Thôi anh X cứ về trước đi, có gì mai em gọi anh nhé.
Thằng mặt L kia đéo nói gì xong lườm lườm nhìn mình, đoạn cút thẳng.
Lúc đó mình mới thấy cái trap của em Nhung đéo có tác dụng. Vì đến lúc có biến thật thì thằng X vẫn tìm cách né.

Mình đi đá bóng đã nhé.
Tí về nếu ko mệt thì sẽ viết tiếp cho anh em.
Anh em comment động viên mình với nhé. Mình hòng comment của anh em khác đéo gì anh em hóng bài viết của mình đâu.
Cám ơn anh em trước.


----------------------
Mình lao ra đẩy thằng công an ra một bên, thì em Thảo mới chay ra can: Thôi anh X cứ về trước đi, có gì mai em gọi anh nhé.
Thằng mặt L kia đéo nói gì xong lườm lườm nhìn mình, đoạn cút thẳng.
Lúc đó mình mới thấy cái trap của em Nhung đéo có tác dụng. Vì đến lúc có biến thật thì thằng X vẫn tìm cách né.

Xong mình nghỉ lại, có khi mình cũng đang dính trap của em ấy. Có điều cái bẫy này quá ngọt ngào và mình tự nguyện đâm đầu vào thôi.
Thằng mặt l đi rồi thì còn mình với em Thảo và em Hoài, mình mới hỏi
- Mọi người đâu hết rồi em.
- tại thằng X đến nên em nói bọn nó tranh mặt đi hết rồi.
Lúc đó em Hoài cũng sồn sồn lên.
- Đờ mờ, Cần l gì cái thằng l ấy. Đợi thằng ... (cái thằng mặt l ở trên bar mà mình vẫn đéo nhớ tên ấy Đoạn này lắm thằng mặt l quá hi vọng anh em ko loạn) về rồi tôi gọi người đi cứu bà Nhung luôn. Để lâu thêm giờ nào là khổ bà ấy thêm giờ đấy.

Mình mới hỏi:
Thế thằng ... (từ giờ gọi mẹ nó là thằng Nam đi cho nó dễ nhớ, cứ thằng mặt l mãi sái mẹ nó miệng) Nam đi đâu vậy.
Thảo: Nó đi theo dõi xem bọn nó dẫn cái Nhung đi đâu.
Mình: Thế bọn em nhắm có đủ người chơi lại bọn nó ko. Mà thằng kia là thằng nào, gấu lắm hay sao mà Nhung nó phải cun cút đi theo nó.
Thảo: Em cũng không biết, thấy cái Nhung có vẻ sợ nó lắm, mà trước giờ em chả thấy cái Nhung sợ ai cả.
Cái Hoài chen vào: Thằng Quảng ở Thạch Thất chứ ai. Trước ông Đăng còn phải kiêng nó đấy. Thằng đấy bóc lịch 5 năm về tội cố ý gây thương tích rồi.
Mình: Biết thế mà em còn định đấu với nó à.
Hoài: Ai sợ chứ tôi đéo sợ, đời tôi còn đéo gì để mất đâu. Bà Nhung còn tôi còn, bà Nhung mà bị sao thì tôi đéo tha bọn nó đâu. . Lúc đấy mình cũng bất ngờ, Em Hoài này lúc bình thường thỉ tưng tửng mà lúc gặp chuyện thì cứng như gạch luôn.

Đang nói chuyện thì thằng Nam về (Gọi là thằng mặt l nghe sướng hơn nhỉ) chưa kịp vào nhà thì cái Hoài đã quay ra hỏi luôn: Bọn nó ở đâu.
- Bọn nó đi taxi về Hoài Đức, vào nhà con Quyên luôn rồi.
em Hoài: Thế mày có gọi được mấy thằng kia ko, bọn nó có đi ko.
Nam: Bọn nó bảo đợi tí, bọn nó đang đến.

Lúc đó mình thấy cứ để con Hoài nó làm bung bét lên thì đéo ổn nên mình mới quyết định (Mình nghĩ đây là một trong những quyết định bước ngoặt đến cuộc sống của mình sau này, sau này thỉnh thoảng nghĩ lại có lúc thấy hối hận, có lục thấy ko, nhưng dù sao thì cũng làm cmn rồi).

Mình: Thôi Hoài ở đây đợi bọn nó, anh với Thảo đi trước xem tình hình thế nào nhé.
Hoài: Ông đi làm cái l gì, lẻo khà lẻo khẻo, đến đấy nó tát cho một cái thì đái mẹ nó ra máu.
Mình: Anh chỉ đển xem địa hình thế nào thôi, đợi bọn em đến mà. Thảo có đi với anh được ko, em biết nhà cái Quyên mà,

Cái Thảo cũng hơi chần chừ, nhưng rồi cũng gật đầu đi với mình.

Lúc đó là tầm 6h30. Trời tháng 10 nên cũng tối rồi.
Mình đèo em Thảo nhằm hướng Hoài Đức thẳng tiến.


Mình post trước một đoạn cho anh em đỡ ghiền.
Mình sẽ ngồi gõ tiếp đến khoảng 12h15 nhé.

Rất mong nhận được comment phản hồi của anh em.
Thân.
-------------------
Lúc đó là tầm 6h30. Trời tháng 10 nên cũng tối rồi.
Mình đèo em Thảo nhằm hướng Hoài Đức thẳng tiến.

Ngoài lề một chút, gấu của mình ghen rất kinh, tính đến lúc đó là yêu nhau được 5 năm rồi. Tính mình thì cũng lăng nhăng nên cũng dính phốt mấy lần. Gấu nó cũng ko tin tưởng mình tuyệt đối nữa.

Lúc đang đèo em Thảo về Hoài Đức thì gấu nó gọi liên tục, mình nghe máy bảo anh đang đi gặp khách hàng thì nó éo tin, bảo là cho em nói chuyện với khách của anh xem nào. (Đệch mợ, loại gấu này bình thường là phải chôn sống, nhưng do mình đang làm điều mờ ám, rồi lại còn có lỗi với gấu trong quá khứ nên vẫn phải cắn răng hciuj đựng).
Gấu nó nói thế thì mình lấy luôn cớ nó can thiệp công việc của mình rồi tắt máy. Gấu nó gọi nóng máy luôn mà mình mặc kệ ko nghe.
Lúc đó mình nghĩ, dù sao thì chuyện của em Nhung vẫn quan trọng hơn, cứu một mạng người bằng xây bẩy tấm phù đồ cơ mà (chắc éo đến nỗi chết người, nhưng cứ nghĩ đến cái má lúm đồng tiền với hàm răng khểnh mà bị bọn nó pháo dàn thì em cũng muốn khóc hận)

Mình với em Thảo phóng xe đi qua trung tâm huyện Hoài Đức rồi rẽ vào con đường nhỏ, gần như vào làng rồi. Em Thảo ngồi sau cũng ôm chặt mình (chắc bệnh nghề nghiệp) ngực như mình đã trình bày ở mấy chap trước là cũng tương đối to (giống Phi Thanh Trâu cơ mà), có điều mình đang nóng lòng vụ em Nhung rồi còn gấu chó ở nhà nữa với lại cứ nghĩ đến cảnh em ấy mới bị pháo dàn xong thì thằng em của mình nó cúng éo ngóc đầu dậy nổi.
Vòng vèo một lúc thì em Thảo chỉ nhà em Quyên. Nhà em này đúng là to vật vã anh em ạ. Kiểu dạng biệt thự nhưng xây kiến trúc theo kiến trúc hổ lốn, chả đâu vào với đâu cả.
Lúc đó em Thảo mới bảo: Mình đứng đây thôi anh nhỉ, đợi bọn cái Hoài đến rồi hãy vào.
Mình: Đợi cái Hoài đến anh nghĩ cũng chả giải quyết được gì, không khéo lại thành to chuyện. Em đứng đây đợi. Để anh vào xem thế nào.

Chắc có anh em nghĩ mình anh hùng rơm. Nhưng thực sự thời điểm đó mình cũng đã va vấp nhiều, mình rất tự tin vào khả năng ăn nói của mình. Hơn nữa, mình hiểu chính dân giang hồ đâm chém lại hiểu chuyện hơn mấy thằng cha ra vẻ học thức bố đời.

em Thảo cũng có cản mình lại nhưng mình kệ. Cuối cùng em ấy quyết định đứng ngoài đợi (có lẽ dư âm của trận pháo dàn làm em ấy trùn).

Đường ở làng, trời tối đen như mực, mình lững thững đi bộ vào nhà em Quyên. Cảm tử vờ lờ. Đoạn này mình bốc phét tí cho thêm phần bi tráng thôi nhá. Anh em đừng gạch mình.

12h16. Đúng hẹn với anh em. Mình đi ngủ đây. Mai có phiên toà sớm.
Chúc anh em ngủ ngon.
Cảm ơn anh em đã ủng hộ


------------------
Trong lúc ngồi chờ toà tuyên án, khả năng chắc chắn thắng nên tâm trạng vui vẻ, mình type tiếp cho anh em đây.

Phần XI.
Đường ở làng, trời tối đen như mực, mình lững thững đi bộ vào nhà em Quyên

Đến cổng thì thấy trong nhà đèn đuốc sáng trưng, mình cũng hơi yên tâm, giang hồ nhưng là người việt nam mình chắc éo bệnh đến độ pháo dàn mà để đèn đuốc sáng trưng, xong thằng này nhìn tờ rim thằng kia để quay phim đâu nhỉ.

Bấm chuông, lát sau có một chú mình trần trung trục chạy ra. (Thôi xong cmnr). Chú này nhìn mặt rất hiền nhìn mình hỏi: Anh tìm ai.
Mình đáp: Bạn cho mình gặp anh Quảng, mình là bạn Nhung.
Nghe thế, chú trần trùng trục đột nhiên trở nên rất gấu (Cái mặt chú này rất hiền nên lúc lên gân lên cốt nhìn cũng rất buồn cười, anh em cứ tưởng tượng mấy cháu cấp 2, cấp 3 lúc xin đểu bạn học ấy): Có việc đéo gì mà phải gặp, anh Quảng đéo gặp cái loại như mày đâu.
Mình nhìn chú trần trùng trục này biết ngay là chú ấy là loại ong ve, éo có quyền quyết định gì, nói với chú ấy chỉ tố phí nhời nên mình nói: Bạn cứ vào báo anh Quảng một tiếng, mình đứng đây đợi.
Chú trần trung trục liếc mình một cái rồi chả nói chả rằng chạy vào trong nhà.Mình đứng ngoài cũng sốt ruột, nhất là thấy chú trần trùng trục. Có lẽ nào pháo đã lên dàn.
Từ cái cổng chỗ mình đứng muốn vào nhà còn phải chạy qua một cái sân khá rộng (Biệt thự mà) nên chú trần trùng trục kia dù chạy rất hăng nhưng mất một lúc sau mới chạy trở ra được.
Lườm yêu mình một cái, chẳng nói chẳng rằng mở cửa, xong quay lưng ngúng nguẩy dẫn mình vào trong.
Nhà em Quyên này cũng thuộc loại trọc phú phất lên, cây cảnh, hòn non bộ bày la liệt nhưng éo theo một cái trường phái gì cả (mà cũng có thể em ấy bố trí theo ngũ hành trận pháp, người phàm như mình éo nhìn ra được). Lúc sốt cây cảnh chắc cũng phải mấy chục tỷ cái vườn cây đấy, nhưng thời điểm 2012 thì cũng chỉ làm củi đun.
Bước theo cái mông ngúng nguẩy của chú trần trùng trục vào đến nhà thì mình thấy có 3 chú ăn vận theo phong cách HKT (rất thịnh hành thời bấy giờ) đang ngồi đầu đít thì phải. ( mình phải nói rõ đầu đít là đọ seri ăn tiền chứ ko phải 69 đâu nhé, đầu óc các bạn bệnh vl)
Các đồng chí này khá tập trung vào chuyên môn, thấy mình thì cũng chỉ quay ra lườm yêu phát xong lại ngồi cộng số thôi.
Đi tiếp vào phòng khách thì thấy em Nhung, em Quyên với một đồng chí dáng vẻ thư sinh, quần jean áo sơ mi trắng, khá đẹp trai đang ngồi ghế, đồng chí này rất khó đoán tuổi, nhìn thì chỉ như 85-86 thôi nhưng cái vẻ mặt lành lạnh thì mình ngỡ phải 80-81. Nói chung là dị.
Chú trần trùng trục đưa mình vào rồi thì chạy ra ngoài luôn, chắc đang giở cuộc đầu đít nên mót.
Đồng chí thư sinh quay ra nhìn mình cười: Chú muốn gặp anh ?
WTF ? đồng chí này là đại ca Quảng sao. Mình cũng hơi bất ngờ hỏi lại: Anh là Quảng ?
- Ừ, anh đây, chú định anh hùng cứu mỹ nhân à, nghe nói chú là luật sư, dây vào bọn anh làm gì, bẩn tay chú.
- Nhung thì đúng là mỹ nhân, nhưng em thì chắc chắn không phải là anh hùng rồi.
Mình cười đáp, liếc mắt nhìn em Nhung thì thấy em ấy cũng tủm tỉm khoe cái má lúm đồng tiền. Thấy ku Quảng cũng cười cười, mình cũng vững dạ (thằng này cũng đéo phải loại động cái mang dầu ăn ra luôn đâu, chắc cũng là đứa biết ăn nhời), nên mình nói tiếp:
- Vì anh hùng thì đéo bao giờ động đến mấy chuyện của bọn đàn bà.
Ku Quảng đang cười thì mặt tối xầm lại làm mình chột dạ, may mà Quảng nó lại cười cười nói:
- Từ lúc chú vào anh vẫn nói chuyện tử tế, chú là luật sư đừng có văng tục ở đây.
- Em là luật sư nhưng quen nói chuyện kiểu vậy rồi, nói chuyện thoải mái chứ cũng chả có ý gì. Nhưng em nói thế chắc anh cũng hiểu. Việc Nhung với Quyên nó gây nhau là việc đàn bà con gái, hơn nữa Quyên nó là đứa có lỗi trước.
Ku Quảng vẫn cười cười đáp (Thế éo nào mà thằng vào tù ra tội này lại hay cười vậy nhỉ):
- Việc đàn bà con gái nhưng cái Nhung nó cho đàn em ốp cái Quyên như vậy là không được. Nếu bọn nó solo mà cái Quyên bị sao thì anh cũng đéo động đến. Đằng này cả một lũ xúm lại chơi nó thì anh không đồng ý. Với lai...
Nói đến đây Quảng liếc mắt nhìn Nhung, vẻ mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ dâm đãng.
- Với lại .. bọn đàn em anh nó cũng quý cái Nhung lâu rồi, chú thông cảm.
Đến đây mình thấy tình hình có vẻ kiểm soát được nên nói luôn.
- Chắc anh mới nghe một chiều từ phía Quyên, Quyên nó có kể cho anh vụ nó tổ chức cho anh em xơi em Thảo không. Nhung nó làm thế cũng vì uất ức quá thôi. Còn cái vụ kia, chắc anh chưa nhìn CMND của em Nhung nhỉ.
Quảng lúc lộ vẻ ngạc nhiên, quay lại hỏi Quyên: Có đúng vậy ko em?
Em Quyên chỉ cười cười ko nói gì. (Lúc đấy mình mới để ý kỹ em Quyên, trái ngược hẳn với hôm bị ốp, hôm đấy em ấy mặc quần sóc áo phông, tóc búi cao, nhìn rất ngọt nước, có điều … vẫn 2 lưng - cái này một sớm một chiều cũng ko to lên được, cần phải nhào nặn thường xuyên).
Quảng hơi cau mày quay lại hỏi mình: Thế còn vụ CMND thì làm sao, anh chưa hiểu ý chú.
Mình cười đáp: Em tưởng anh biết Đăng cáo đi tù về vụ gì rồi.
Quảng nói: Vụ đéo gì, anh quan tâm đéo gì thằng đấy, mấy thằng lìu tìu đấy cứ cho nhập kho hết cho đỡ chật đất.
Mình: Nhung nó là thủ phạm đấy, trông thế thôi, chứ em nó chưa đủ tuổi chiều các anh đâu.
Quảng: Nó sinh năm bao nhiêu Quyên.
Quyên lí nhí đáp: 97 ạ.
Lần đầu tiên mặt Quảng lộ vẻ giận dữ (Đẹp trai mà lúc tức giận thì trông vẫn xấu như thường): Mẹ, mày định bẫy tao à.
em Quyên im luôn, ko nói gì.
Mình đá nốt cú cuối: Giờ nếu anh để con ku làm lu mờ lí trí thì anh cứ xác định hiếp xong giết, xong giết luôn em, giết luôn lũ bạn nó ở nhà. Xong bỏ vô Tây Nguyên làm anh hùng núp là đc.

Quảng nó gầm lên: Mày đéo phải dậy tao.
Thấy thế mình cũng hơi tái mặt, mấy chú HKT ở ngoài nghe tiếng hùng hục chạy vào.
Quảng nó quát lên: Đéo phải việc của bọn mày, cút mẹ bọn mày ra ngoài.
Nghe Thế mấy chú HKT lại tiu nghỉu đi ra.
Xong Quảng nó qua chỗ mình lại đổi măt cười cười. Đột nhiên nó vung tay tát mình. Mình thì ko chuẩn bị với lại mới chỉ học qua quỳ hoa bảo điển tầng thứ nhất lại ko tự cung nên công lực ko tinh thuần. Tóm lại là ko kịp trở tay dính trọn 2 cái tát vào mặt. Đang lớ ngớ thì bị nó túm tóc lên gối cho phát nữa (cái này mới thấm). Máu mũi lập tức chảy ròng ròng. Em Nhung hét lên chạy ra thì bị Quảng nó tát cho phát cũng nằm luôn.
Mình ngồi dậy lau máu mũi cười nói: Em giúp anh đéo phải ngồi tù mọt gông, anh không cần dùng hậu lễ để cảm ơn vậy đâu.
Quảng nó lại cười cười, ra vỗ vai mình nói: Tội chú nhiều hơn công, chắc chú hiểu cái cảm giác chơi mà ko xuất nó ức chế thế nào đấy. Thôi anh em giao lưu thế thôi, chú với cái Nhung về đi. Lần sau đừng động đến cái Quyên nữa.
Mình cũng chỉ đợi có thế, cởi áo bịt mũi cho nó khỏi chảy xong đỡ em Nhung đi ra ngoài. Mấy thằng HKT thấy có biến thì cũng đứng túm tụm ở trước cửa.
Mình đi ra đến cửa thì quay lại nhìn Quảng, xong nhìn các chú HKT cười nói:
- Em Quyên hình như đủ 16 tuổi rồi đó anh.
Xong quay qua cái mặt đang tái xanh cuả em Quyên đá lông nheo cười yêu một cái.

Lúc đó chắc cũng tầm 9-10h tối rồi, mình với em Nhung dắt nhau bước vào màn đêm.
------------------
Lúc đó chắc cũng tầm 9-10h tối rồi, mình với em Nhung dắt nhau bước vào màn đêm. Ra đến ngoài em Nhung quay ra cười bảo mình:
- May cho bọn chó đấy, anh mà đến muộn chút nữa là em cho bọn nó đi tù mọt gông.
Mình cũng cười đáp:
- Ừ, vừa sướng lại vừa trả thù được bọn nó, em bá thế thì ai theo được. Anh cũng đã cố tình đến chậm để em lên đỉnh vài lần rồi mới xông vào. Vậy mà đến vẫn thấy quần áo chỉnh tề . Hay là … xong rồi. Cái thằng ku Quảng oánh thì rõ đau mà sao yếu nhỉ.
Em quay ra nhìn mình cười khoe răng khểnh rồi nhéo mình một cái rõ đau.
- Bọn lợn đấy về còn đi mua đồ ăn uống nữa. Nếu ko giờ này cả bọn đã lên CA quận ngồi viết bản tường trình rồi.
Xong em quay sang mình dịu dàng:
- Anh còn chảy máu không, mà sao anh biết em bị ốp mà đến đây. Anh liều thật đấy.
- Ừm, là anh thích chõ mũi vào chuyện của người khác. Em có coi anh là bạn đâu, lúc đấy nhắn Thảo báo thằng X cơ mà.
Mình nhàn nhạt đáp, rồi nhấn lên đi trước vài bước, Lúc đó mình sự ức chế mơ hồ trong lòng mới có cơ hội phát tác. Cái mũi nhỏ máu làm mình càng thấy cay cú. Cảm giác như mình vừa liều lĩnh để làm một việc vô nghĩa. Bỗng một vòng tay choàng ôm mình từ sau lưng, em áp mặt vào tấm lưng trần của mình, và tất nhiên mình nhận được cả cảm giác ấm áp, và mềm mại từ đôi bồng đào em cũng ép sát vào lưng mình. Em hôn nhẹ lên lưng mình và thì thào trong hơi thở nồng nàn.
- Em không muốn anh dính vào chuyện này, và lúc bị bắt đi em cũng xác định sẽ bị bọn nó hành đến tàn tạ. Em tàn tạ thì bọn nó cũng phải chết. Em bảo Thảo gọi cho anh X là vì trước sau gì em cũng sẽ nhờ anh X cho bọn này bóc lịch hết đời.
Rồi một dòng nước âm ấm chảy dài trên lưng mình. Em khóc.
- Em không nghĩ là anh lại liều mình vì em như vậy.
Rồi em dụi mặt vào lưng mình, nước mắt là chất bôi trơn để da em mơn man trên lưng mình.
Không nhịn được minh quay lại hôn nhẹ lên môi em rồi kéo em vào lòng. Mình cao hơn em cả cái đầu nên đôi môi xinh em áp ngay vào ngực mình. Em nghịch ngợm liếm nhẹ làm mình giật nảy người lên đẩy em ra.
Em nhoẻn cười với cái lúm đồng tiền xinh xinh nói:
- Biết anh yếu thế này, lúc nãy em ở lại với anh Quảng còn hơn.
Mình cũng cười trừ rồi quay lững bước vội đi, thêm lúc nữa chắc mình đè ngửa em ra vệ đường quá.
Gió tháng 10 lồng lộng, mình rảo bước về phía đường em Thảo đang đợi, em lũn cũn vừa cười vừa chạy theo sau.
Ra đến chỗ hẹn thì thấy có xe mình ở đây, ko thấy em Thảo đâu. Mình gọi cho em ấy thì em ấy bảo là đợi lâu quá em ấy bắt taxi về trước rồi (Em ấy ko đi được xe của mình).
Haizzzz. Hoá ra gõ thì gõ vẫn là gõ mà thôi. Đến lúc có biến thì nó cũng biến cmnl. May là xe mình là xe cổ nên cũng éo thằng nào nó thèm lấy.
Vậy là chỉ có mình và em chạy về Hà Nội. Đường dài như cũng ngắn lại vì đôi môi và cặp ngực của em luôn sát cánh sau lưng mình.
Về đến nhà em ở Đình Thôn thì thấy team gõ tề tự ở đấy đông đủ cả. Vì mình gọi cho Thảo nên bọn nó cũng đã biết sơ tình hình, đều chạy ra đón mình và em Nhung. Mình đang lúi húi dắt xe vào nhà thì bất ngờ em Hoài nhảy ra ôm chặt lấy mình, chưa kịp định thần thì môi em đã ngậm chặt môi mình, xong lưỡi em lia sang đá loạn xạ. Nếu bình thường thì chắc mình cũng ngất ngây đấy. Nhưng lúc đó vừa đói vừa mệt, vừa bất ngờ, lại còn giữa đám đông nên mình cũng chả có cảm giác mẹ gì. Xong em ấy buông mình ra lấy tay búng vào tí mình một phát đau điếng rồi nói.
- Thưởng cho anh rể đó.
Cả team gõ được thể cười sắng sặc. em Nhung liếc xéo mình xong cũng nhoẻn miệng cười. Yêu chết được.
Yêu …. Nhắc đến đó mới nhớ là con gấu của mình chắc đang nổi cơm tam bành ở nhà. Mình vội chào mọi người rồi lên xe phi về.
Mình ko dám qua nhà gấu mà phi về nhà gọi điện cho gấu. Trận đó giận dỗi cãi nhau cả tuần trời mới làm lành được với gấu. Cái gì cũng phải minh bạch chứ. gấu là gấu mà gõ là gõ. Nhưng gõ ơi, em cứ đáng yêu thế, anh sống sao đây.

Mình đi chơi halloween. Tối về mình viết tiếp nhé. Anh em thông cảm giúp mình nhé. Đa tạ.


----------------
Trước khi viết tiếp phần 13. Mình cần nói rõ là chuyện của mình với team gõ không diễn ra liên tục. Những biến cố lơn diên ra cách nhau vài tuần, thậm chí vài tháng. Nhưng mình ko thể kể mấy cái chuyện gặp gỡ vô thưởng vô phạt được. Mình chỉ tập trung vào kể những vụ việc tiêu biểu thôi. không anh em lại bảo mình giống conan. Đi đến đâu chết chóc đến đấy.

Tóm lược lại là tư đầu mình đã tập trung miêu tả 2 sự kiện lớn.
1 là đêm mình ở lại nhà team gõ (đây cũng là lý do mình đặt tên thớt là khiêu vũ giữa bầy gõ).
2. là vụ mình đến cứu em Nhung ở nhà em Quyên.

Chương III: mình kể về vụ em Nhung tống tiền ku người yêu sinh năm 82.

Trước khi quay tay mình xin nhắc lại một lần nữa là mình hoàn toàn review lại những sự việc mình đã trải qua. Có lược bớt những đoạn rườm ra, cũng có nhí nhố và hài hước hoá một số đoạn căng thẳng. Nhưng chắc chắn là ko có gió máy gì nhé. Nghề của mình nó như vậy, cơ duyên của mình nó như vậy. Anh em nào từng trải sẽ hiểu những chuyện mình kể là hết sức bình thường. Xã hội ra sao mình ốp vào chuyện như vậy.
Mong anh em hiểu và ủng hộ mình.
Thân.

Chương III. Chap 13.
Chắc anh em còn nhớ ở chap 1 lúc em Nhung gọi điện đến cho mình có nhắc đến việc em ấy với đồng chí 82 vào khách sạn. Xong có nhăc đến đồng chí 82 dính trap quan hệ với em Nhung khi chưa đủ 16t. Đồng chí này sẽ là nhân vật chính của chương này.

Trước khi sự việc bùng phát, thì trong một vài lần đi chơi, em Nhung có kể về đồng chí này. ở chap 1 em Nhung gọi là người yêu cho mình đỡ nghi ngờ. Chứ thực ra đồng chí 82 (mình cũng éo nhớ tên, sau đây gọi là "gà" hoặc "đồng chí gà" cho anh em tiện theo dõi nhé) cũng như một số đồng chí khác đều được em Nhung cho vào tròng nhằm mục đích kinh tế hoặc chính trị mà thôi.

Với đồng chí 82 này thì là vì mục đích kinh tế. Cứ kể chay như thế này thì tương đối khô khan và nhàm chán. Mình sẽ ốp vào một hoàn cảnh cụ thể trong một cuộc nói chuyện giữa mình với em Nhung để cung cấp info đồng chí gà cho anh em dễ nuốt nhé. (Tiện thể cung cấp thêm cho anh em những thông tin khác về nghề nghiệp của em Nhung luôn).

Mùa đông năm 2012, trưa chủ nhật một ngày nào đó, sau khi đi tư vấn khách hàng về thì mình nhận được điện của em Nhung: "Anh rảnh không, qua em ăn trưa".
Gấu đang đi công tác nên mình cũng ko ngại ngần phóng qua luôn. Đợt đó em ấy đã chuyển nhà, không còn ở Đình Thôn nữa, em ấy thuê một căn chung cư cuối đường Cầu Giấy, gần đại học Thương Mại. Ẻm ở một mình, tách biệt hẳn team gõ kia.
Mình gửi xe dưới tầng hầm, vào thang máy, tầng 18 phòng 04. Bấm chuông.
Lát sau em ấy ra mở cửa, chào mình bằng nụ cười như mùa thu toả nắng với đôi lúm đồng tiền siêu cmn kinh điển.
Mình ở ngoài thì rét run cầm cập mà em ấy thì vẫn mặc bộ ngủ ở nhà vô cùng mát mẻ. và hẳn nhiên là không mặc áo ngực roài. (Em ấy nói nhiều lần là mặc áo ngực ở nhà dễ bị ung thư zú).
Mình vào nhà thì cũng phải cởi áo khoác ra luôn vì nhà ẻm ấy dùng điều hoà nên vô cùng ấm áp người ta gọi là tổ ấm cũng chả sai đâu.

Mình đến thì cơm canh đã sẵn sàng. Đã cùng ăn với em nhiều lần nên mình biết em nấu ăn rất ngon. Đơn giản chỉ có cá kho và canh chua mà mình chén luôn 4 bát. Vừa ăn vừa được ngắm bưởi miễn phí nên nuốt cơm rất vào.

Ăn xong thì mình nằm dài lên giường chợp mắt để em ấy lo việc chuyên môn. Đây là khoảng thời gian em ấy lên mạng kiếm khách và gọi điện điều hàng.

Kênh khách hàng của em ấy rất nhiều
- web thiên địa hội là kênh thả mồi rắc thính và tìm kiếm khách hàng tiềm năng.
- Giả vờ cứu nét là kênh bắt khách qua đường (theo ẻm ấy thì kênh này tương đối nguy hiểm, rất dễ bị cơm hốt)
- Khách hàng thường xuyên là kênh an toàn nhất, nhưng lại dễ bị làm giá và phải đổi đào liên tục.
- Khách hàng mới do khách hàng cũ giới thiệu thông qua pass: xxxxxx (kênh này cũng có khả năng bị hốt)

Còn về hàng:
1. Em ấy có một nguồn hàng tương đối ổn định là team gõ mà em ấy đã chăn dắt lâu năm. Nhóm này có ưu điểm gọi là đi, điều là đến nhưng khuyết điểm là khách nhanh quen mặt nhanh chán. Và giá cả không được cao. Nhóm này ở Hà Nội thì tuỳ từng em, chỉ giao động từ 500k - 1,5 củ. (Cá biệt như em Hoài thì luôn có giá từ 2,5-3 củ. Thậm chí nếu đong hàng chuẩn có thể lên đến 5 -6 củ là chuyện bình thường.)
2. Là những em mới mà em Nhung tìm cách tiếp cận rủ rê được. Em Nhung nói em ấy có mắt nhìn thấy cave dưới vẻ ngoài ngoan hiền trí thức. Để tiếp cận những đối tượng này cũng phải bỏ công bỏ sức. Giả bộ đến những trường đại học cao đẳng quanh hà nội. Tìm hàng, kết thân, rủ rê và ra giá. Em ấy có một câu kinh điển để dụ gái đó là: "Chị không nói, em ko nói thì ai mà biết đước, em mất công chiều người yêu thì cũng thế, không khéo nó còn đánh cho, mà đàn ông 10 thằng thì 9 thằng ngoại tình. Em cứ coi như mình ngoại tình đi. Vừa sướng vừa có tiền mang về. Đi có 30p là cầm 1 củ mang về, làm gì cho lại. Nếu mà áy náy với người yêu thì mua cho nó cái quần cái áo, dúi cho nó mấy trăm, nó lại thích bằng vạn lần mình ở nhà cun cút rửa bát quét nhà cho nó ấy"
Đấy, chỉ có câu thần chú đấy mà em ấy câu được vô khối sinh viên, gái ngoan con nhà lành vào đường dây của em ấy.
Nhóm hàng này thì có nhược điểm là thường kiêu, khó gọi, mà cũng không có kinh nghiệm chiều khách. Chủ yếu đến nằm hưởng, đếm tiền xong mang về. Khách nó cũng chỉ đi một vài lần rồi thôi. Nhưng được cái là giá cao. Bét nhất cũng phải 1,5 củ với những em tướng mạo tầm tầm. Còn những em chân dài xinh xắn thì vô cùng lắm, mà cũng khó kiếm. Vì những em này éo cần đi khách, lớ ngớ kiểu éo gì chả vớ được thằng đại gia nó bao từ A-Z. Về mặt bản chất thì các em này cũng khác éo gì hàng đâu. Cũng ngủ với trai để lấy tiền. Hàng thì ngủ với nhiều người, các em ấy thì ngủ với một người (cá biệt còn có trường hợp ngủ với nhiều người còn hơn hàng).

Về phí môi giới thì em Nhung thường phế 1/3. Đại loại là 1,5 củ thì em ấy lấy 500k. Hàng đi với khách xong là phải qua em ấy đưa tiền luôn.

Có lần 2 đứa đi ăn mình móc ví ra đòi trả tiền, em ấy cười bảo: Một thắng lương anh được bao nhiêu, có được chục triệu không.
Mình cười: Cũng được tầm ấy, sao em.
- Đéo bằng em làm một ngày. Em ấy lè lưỡi đáp.

Mình hay qua em ấy chơi nên biết em ấy ko nói dôi. Chỉ khoảng 2 tiếng buổi trưa mình nằm đó mà em ấy điều được 4-5 em.
Chưa kể em ấy còn có con gà đẻ trứng vàng là em Hoài.
Em này tính rất hay. Em ấy chỉ bám lấy em Nhung thôi. Em Nhung bảo gì em ấy cũng làm. Bảo đi đâu cũng đi. Mà đi khách được bao nhiêu tiền đều mang về đưa hết cho em Nhung.
Ngược lại em ấy xin gì em Nhung cũng đáp ứng.
Mình nhớ điển hình có lần mình đến nhà em Nhung chơi bài với 2 chị em.
Chơi bài lột quần áo. em Nhung em bảo em Hoài là: 2 chị em mình mà lột sạch đồ của anh TA thì mày muốn gì chị cung chiều.
Thế là chơi gần tiếng đồng hồ, mình lột được em Hoài còn bikini, em Nhung thì thêm được cái áo ren bên ngoài nữa. Còn mình bị lột sạch còn mỗi cái quần xì (các em ấy thương tình để lại).
Thế em Hoài đòi mua còn vespa lx. Em Nhung ko nói nhiều đèo em Hoài đi mua luôn. Mà lúc đó cả 2 em còn chưa đủ 18 tuổi để thi lấy bằng chứ.
Tiêu thế nhưng em Nhung chi tiêu rất chi li tiết kiệm. Thường em ấy sẽ tiết kiệm hết sức có thể, và vòi tiền những còn gà cặp với em ấy, như cái căn hộ chung cư là đồng chí gà 82 thuê cho em ấy (12 tr/1 tháng chứ chả ít). Quần áo son phấn cũng toàn gà cung phụng. Hầu như ẻm chả mất đi đâu đồng nào. Có mất thì toàn là dẫn mình đi ăn đi chơi thôi. ẻm quý mình mà.
Đến thời điểm mình viết chap này thì ẻm đá xây được 1 biệt thự ở quê ẻm (Phú Xuyên) với mua được 2 cái chung cư ngoài Hà Nội rồi.

Tạm thế đã nhỉ.
Mong anh em comment phản hồi.
Comment của anh em là động lực lớn để mình viết tiếp.
Nhiều lúc muốn bỏ dở giữa chừng, nhưng đọc comment của anh em mình lại cố gắng quay tay vậy.
Cảm ơn anh em một lần nữa.
Thân.
-------------------------
Tiêu thế nhưng em Nhung chi tiêu rất chi li tiết kiệm. Thường em ấy sẽ tiết kiệm hết sức có thể, và vòi tiền những còn gà cặp với em ấy, như cái căn hộ chung cư là đồng chí gà 82 thuê cho em ấy (12 tr/1 tháng chứ chả ít). Quần áo son phấn cũng toàn gà cung phụng. Hầu như ẻm chả mất đi đâu đồng nào. Có mất thì toàn là dẫn mình đi ăn đi chơi thôi. ẻm quý mình mà.
Đến thời điểm mình viết chap này thì ẻm đá xây được 1 biệt thự ở quê ẻm (Phú Xuyên) với mua được 2 cái chung cư ngoài Hà Nội rồi.


Lại nói buổi trưa hôm đấy, mình nằm chợp mắt trong khi em ấy tác nghiệp, rồi ngủ quên mất. Đang ngủ thì có tiếng chuông cửa làm mình tỉnh dậy. Nhung vẫn đang ngồi mấy tính quay lại cười bảo:
- Anh cứ ngủ tiếp đi, cái Hương nó qua cắt phế thôi.
Em nói thế nhưng ngủ thế éo nào lại được luôn, với lại mình cũng tò mò xem em Hương là em nào. Vì mình nghe thấy lần đầu, chắc không phải trong team gõ của em Nhung rồi, chắc là hàng đang chăn dắt. Vậy nên mình nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Em Nhung nói xong thì ra mở cửa rồi dẫn một em nữa vào.
- Ai ở nhà vậy chị, em ngại lắm. Em Hương nói (Giọng nghệ tĩnh làm mình càng tò mò).
Nhung đáp: Bạn chị thôi mà ông ấy ngủ say như chết rồi, em yên tâm. Thế anh hôm nay đi có đẹp trai không.
Hương: Dạ cũng được chị ạ, mà ảnh hành em quá, bắt làm đủ trò, em có biết chi mô. Người yêu em em còn nỏ chiều như rứa.
Nhung cười: Dần dần rồi cũng quen thôi, mà em cũng cố học mấy cái đó đi, thế chị cũng dễ lựa khách cho em. Chứ ai đi với em về rồi cũng chê em khô như ngói. Chị chả biết ăn nói với người ta như nào.
Lúc đó mình mới hé mắt nhìn ra, em Hương ngồi trên ghế, hai chân khép khép, tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Em mặc quần bò màu xanh sẫm, áo phao khoác ngoài, hơi quê (mình ko biết dùng từ nào khác để miêu tả cách ăn mặc của em ý, mình nói thế ko có ý kỳ thị người quê người tỉnh đâu nhé). Mình he hé mắt nhìn tiếp lên phía mặt em ấy thì thấy em này cận, mặt trái xoan, da ngăm ngăm đen, miệng chúm chím, mũi cao và lông mày là liễu. Trái với giọng nói hiền lành và dáng vẻ quê quê, em ấy có khuôn mặt rất sắc đồng thời cũng toát lên vẻ râm râm (chắc là do hàng lông mày - một trong bốn tướng dâm mà các cụ dạy "Trường mi hộ tố mao mà")
Lúc đó Hương nó trả lời: "Răng mà em học được được mấy chuyện rứa, người yêu em mà biết, hắn bỏ em thì răng.
Em Nhung lại cười: Thì em lên mạng vào mấy web người lớn mà xem, rủ cả người yêu xem nữa. Xong thực hành luôn thì nó chả nghi ngờ gì đâu, chả sướng phát điên ấy.

Bình thường em Nhung nói chuyện với team gõ rất hay văng tục, nói với mình thì thỉnh thoảng cũng văng, nhưng chăn dắt mấy em hàng này thì tuyệt đối không luôn. Giọng em lúc ấy rất thủ thỉ tâm tình, như rót mât vào tai vậy.
Em Hương lại nói: Thôi em nỏ biết chi mô, ai chọn em thì chọn chứ em kệ, không học đâu.
Em Nhung: Em không học mấy cái đó thì khó có khách thường xuyên lắm. Người ta gọi em một lần rồi thôi. Em đẹp như này mà đi một lần cũng là đi, đi nhiều lần cũng là đi. Em như thế chị thấy phí cho em lắm. Chứ chị thì thoải mái. Không có em thì còn có người khác. Mà chị em chơi với nhau, chị quý em thì chị mới nói. Chả nhẽ mất công đi khách rồi mà một tháng đi có 2-3 lần. Chả bõ. Có mấy đứa xấu hơn em nhiều mà ngày nó kiếm vài triệu là chuyện bình thường. Với lại nhiều khách họ thích người miền trong. Em có lợi thế như vậy mà không biết tận dụng. Chả nhẽ người yêu nó phát hiện em làm chuyện này nó lại hỏi em đi khách mấy lần rồi à. Đã liều thì phải cho chót em ạ.
Em Hương kia im lặng ko nói gì. Mình lại he hé mắt liếc em ấy. Thấy em ấy cúi đầu suy nghĩ mái tóc dài đen nhánh che kín mặt.
Thấy Hương ko nói gì, em Nhung lại tiếp: Mà tuỳ em thôi, chị cũng không ép. Lần sau khách họ phàn nàn thì chị cũng chịu, ko dám gọi em nữa, mất uy tín lắm.
Đến đấy em Hương cũng đáp lại: Thế chị để em học dần dần, chứ ngay một lúc răng em biết hết được. Mà chị nhớ là khách nào trẻ trẻ với hiền hẵng gọi em nhé, chứ khách già với dân chơi là em nỏ đi mô.
Nhung cười đáp: Khách của chị làm gì có dân chơi. Em cứ yên tâm đi.
Xong em Hương đếm tiền đưa cho Nhung: Khách họ trả 2 triệu rưỡi như đã thoả thuân với chị, anh ấy bo em thêm 500k nữa. Em có phải chia cho chị không.
Nhung đáp: Tiền khách bo là tiền của em, chị lấy làm gì. Em đưa chị 700 thôi. Về mua mấy bộ quần áo mà diện cho thằng người yêu nó khỏi chán. Hôm nào rảnh chị chở đi chọn cho. Mà nhớ đi với khách là phải mặc như này thôi. Mặc đẹp quá khách họ nghi. Mà nhớ lời chị dặn lúc gặp khách đấy. Cứ làm như thế thì yên tâm không có vấn đề gì đâu.
Xong em Nhung đưa em Hương ra cửa về.
Lúc ẻm quay vào thấy mình đang nhìn thì em ấy cười: Anh thấy em đấy thế nào. Em này ở cùng xóm trọ với cái Vân (một em trong team gõ). Hay lân la sang nhà cái Vân chơi, cứ hay mượn quần áo em Vân. Em gặp là biết ngay em này thuộc loại thích ăn diện với thèm tiền. Nói có mấy câu là đồng ý đi ngay.

Mình nghe cuộc nói chuyện giữa Nhung với em ấy thì cũng biết ẻm là gái nhà lành. Lúc đó kiểu lương tâm trỗi dậy nên mình rất khó chịu với em Nhung nói: Em quản lý cả chục đứa rồi còn cứ phải chăn thêm mấy đứa nhà lành làm gì. Tội bọn nó lắm. Mà cũng thất đức nữa.
Em Nhung cười đáp: Em chả phải chăn, những đứa như cái Hương bản chất bọn nó đã muốn thế rồi, em chỉ nói có vài câu là nó hưởng ứng ngay. Gái nhà lành gì bọn này. Toàn bọn gái đú. Nhà lành gì mà sang nhà em Vân cứ thấy bộ nào hở mông hở zú là đòi mượn bằng được. Em không dẫn thì sớm muộn bọn nó cũng tìm cách vào nghề thôi. Gái nhà lành em nhìn thấy đã tránh xa chứ ở đó mà chăn dắt.

Mình nghe Nhung nói chả thấy thuyết phục mẹ gì. Đúng là nhiều em ham hố trưng diện rồi ăn chơi đua đòi, nhưng nếu ko có người như em Nhung thì bọn nó chưa chắc đã xa ngã. Các em ấy làm gì đã có đủ bản lĩnh mà thoát khỏi cám dỗ. Mà chính những đứa như em Nhung là người tạo ra cám dỗ để các em ấy xa ngã vào.
Mình nghĩ thế, nhưng đấy cũng ko phải lần đầu mà cũng chẳng phải lần cuối mình tranh luận với em Nhung về điều đó. Có điều em Nhung em ấy rất bướng. Quan điểm của em ấy là: Cái bọn ăn chơi đua đòi thì sớm muộn cũng thành hàng, em ấy ko chăn thì sẽ có đứa khác chăn. Thêm nữa em ấy làm tú bà được lâu cũng vì em ấy giỏi tìm ra những đứa như vậy. Chứ không khách nó đi một vài lần là chán mấy đứa trogn cái team gõ xôi thịt của em ấy. Quan trọng hơn cả là những em nghiệp dư này khi đi khách sẽ ít bị công an để ý và vồ. Đấy mới là lý do chính em Nhung chăn dắt các em này và hạn chế điều hàng trong team gõ.

Thêm một chuyện nữa về em Nhung này là em ấy không bao giờ đi khách theo kiểu hàng. Ẻm chỉ chăn gà. Em ấy có thêm một cái biệt tài là tìm ra được gà trong một đống cáo. Em ấy nói với mình là:
- Cáo bây giờ nhiều lắm, Các anh cung có tiền nhưng khôn lõi đời, các anh chỉ thả ra một vài triệu để tỏ ra hào phóng lúc đầu. Sau đấy thì toàn tìm cách chơi free. Những loại đấy em sút từ trong trứng nước. Em đảo mắt cái là nhìn ra mấy anh cáo đấy. Kiếm được gà cũng không đơn giản, phải tìm được môi trường thích hợp.
- Công tử đẹp trai con nhà giàu là phải loại đầu tiên, đội này không phải là cáo nhưng bọn nó không thể cung phụng em lâu dài được bởi tài chính của đội này không ổn định, không tự cung tự cấp được, chủ yếu là về nhà nã ông bà già. Không thì đập lô bắt bóng. Hôm nào được thì ăn chơi đập phá hoành tráng, hôm nào thua thì gọi cả ngày éo thấy mặt đâu. Đội này chỉ hợp với mấy em teen teen, thích thần tượng những anh dân chơi thôi. (Em Nhung cũng nói trong đội này có một số trường hợp ngoại lệ thuộc thể loại đại thiếu gia, bố mẹ éo quan tâm, mỗi tháng quẳng cho một cục to tiền. Nhưng loại này cũng khó kiêm. Đại thiếu gia mà ham ăn chơi đập phá cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà loại này thì nó tuyển người yêu khắt khe, đồng thời thay người yêu như thay áo. Không moi được nhiều.
- Đối tượng em ấy nhắm đến là các đồng chí công chức cứng tuổi, có gia đình rồi, có của ăn của để và thèm của lạ. Những đồng chí này phải không thuộc thể loại ăn chơi đập phá, và nuôi gái theo chiến lược trường kỳ (kiểu bồ nhí đó), các đồng chí này bản chất là ít đổi đào. Vì mỗi một em đào mới là lại thêm nguy cơ bị lộ với gia đình. Hơn nữa thời gian của các đồng chí ấy rất ít hầu hết phải ở nhà với vợ con, lâu lâu mới lén đi ăn vụng được, nên sẽ lâu chán. không như đội công tử nhà giàu, không công trạng gì, thích là nó lôi ra phang, vừa nhanh chán mà các em cũng nhanh tã.

Mình dừng chap này ở đây.
Cảm ơn anh em đã động viên theo dõi.
Tiện đây mình cũng nhắc lại là mình không cung cấp ảnh cho bất cư anh em nào trên forum. Anh em post ảnh lên để minh hoạ thì được. Nhưng đừng lấy ảnh đời tư của ai đó đưa lên. Chắc chắn sẽ gặp rắc rồi khi họ hoặc người thân họ phát hiện đấy.
Còn những anh em mình đã cung cấp thông tin của mình thì mình tin là anh em cũng sẽ ko công khai nhữn thông tin đó.
Một lần nữa cảm ơn anh em đã động viên an ủi.
Mình hóng comment của anh em như anh em hóng truyện của mình đó.
Chúc anh em cuối tuần vui vẻ.
Thân.
-------------------------
Đối tượng em ấy nhắm đến là các đồng chí công chức cứng tuổi, có gia đình rồi, có của ăn của để và thèm của lạ. Những đồng chí này phải không thuộc thể loại ăn chơi đập phá, và nuôi gái theo chiến lược trường kỳ (kiểu bồ nhí đó), các đồng chí này bản chất là ít đổi đào. Vì mỗi một em đào mới là lại thêm nguy cơ bị lộ với gia đình. Hơn nữa thời gian của các đồng chí ấy rất ít hầu hết phải ở nhà với vợ con, lâu lâu mới lén đi ăn vụng được, nên sẽ lâu chán.

Điển hình ở đây là đồng chí gà 82.
Đồng chí này làm về xây dựng, tặm được em Nhung (hoặc em Nhung tăm được) trong một lần em Nhung đến tham dự buổi mở bán chung cư của công ty đồng chí gà.
Rất nhanh 2 anh chị bắt sóng được với nhau. Và cũng rất nhanh em Nhung tạo điều kiện để đồng chí gà cung phụng. Tất nhiên, đồng chí gà không biết được nghề nghiệp thực sự của em Nhung. Chỉ biết em Nhung đang theo học một trường đại học trên Hà Nội. Và theo những gì mình nghe em Nhung kể cũng như những gì mình chứng kiến sau này thì đồng chí gà yêu em Nhung thật lòng. Ko phải theo kiểu nuôi bồ nhí nữa. Mà đã có thời điểm sẵn lòng bỏ vợ theo em Nhung. (Tất nhiên, em Nhung sẽ có cách để ngăn chặn việc đó xảy ra).
Đồng chí gà đầu tư vào em Nhung tương đối ổn định theo mức độ tăng dần đều.
Bắt đầu từ những thứ nho nhỏ như quần áo hàng hiệu, đồng hồ, trang sức ...
Tiếp đến là trọn bộ iphone, ipad, macbook .Rồi thuê nhà riêng, trả trước 1 năm.
Đồng thời hàng tháng trợ cấp cho em từ 10-20 tr gọi là cho vào quỹ học sinh nghèo vượt khó.
Tất cả những thứ đó em Nhung không bao giờ đòi thẳng thừng trực tiếp, cũng không bóng gió một cách lộ liễu. Thường em sẽ tạo cớ rất tình cờ, ví dụ như:
- Để có bộ sản phẩm của apple thì 2,3 hôm liền canh lúc đồng chí kia đến nhà em ấy sẽ mở máy tính và vào các web trưng cái ảnh iphone, ipad to vật vã.
- Hay để thuê nhà riêng. Thì em ấy cứ canh lúc đồng chí đến nhà thì cho em Hoài với một hai em nữa diễu hành quanh nhà đồng thời luôn miệng: Em không thích ra ngoài đường nắng nôi bụi bặm hay Em không vào khách sạn đâu, em sợ người ta đánh giá lắm.
Đại loại là em Nhung dẫn dụ đồng chí gà một cách khéo léo và tế nhị như vậy. Tất nhiên, đổi lại, tuần một vài lần, đồng chí gà sẽ được hưởng dịch vụ chăm sóc đến tận tờ rim mà bà vợ già 2 con ở nhà không bao giờ biết cách phục vụ.
Sẽ chỉ dừng ở đó, đồng chí gà cũng sẽ giống như bao nhiêu con gà khác nếu như không có một lần cảm xúc thăng hoa, tinh trùng ăn mất não, trong cơn đê mê đồng chí ấy lỡ mồm hứa với em Nhung là sẽ tặng em ấy một căn hộ chung cư.
Vâng, chỉ một lời hứa bâng quơ như bao đôi tình nhân khác lúc mây mưa, nó cũng giống như: Anh sẽ lấy em, Anh chỉ yêu mình em, Anh sẽ bỏ vợ để đi theo em ....
Vậy nhưng em Nhung đã ghi nhớ, và thỉnh thoảng lại nhắc khéo đồng chí gà về việc đó. Đồng chí gà lúc đầu cũng rất hào sảng hứa chắc chắn khi nào có đợt mở bán chung cư mới sẽ tìm cách lấy cho em Nhung một cái. Vậy nhưng đã vài lần mở bán mà không thấy đồng chí gà thực hiện lời hứa. Em Nhung có hỏi thì đồng chí gà trình bày là: Năm nay ngành xây dựng đang xuống dốc không phanh. Đồng chí gà không kiếm chác thêm gì được ở ngoài. Mà quỹ riêng cũng chả còn nhiều nên đồng chí gà khất em Nhung đợi đồng chí ấy 1-2 năm rồi đồng chí ấy thực hiện lời hứa.
1-2 tháng, thì em Nhung còn đợi, chứ 1-2 năm thì ko biết có còn nhớ mặt nhau nữa hay không chứ ở đó mà nhà mới cửa.
Em Nhung không nói gì nhưng âm thầm tính kế đòi nhà.
Chuyện, tôi hi sinh cả tuổi dậy thì của tôi để phục vụ ông, đâu chỉ vì cái iphone, đâu chỉ vì cái nhà đi thuê. Nó phải là một căn nhà chính chủ, không được dưới mặt đất thì bét ra cũng phải là nhà chung cư. Nếu không thì còn gì là đạo lý nữa. Cứ bỏ ra 100 - 200 trăm triệu là lấy được hot girl DƯỚI 16 TUỔI về làm vợ lẽ thì xã hội này loạn à.
Hãy đợi đấy và để rồi xem.

Chap này mình viết ngắn chút mong anh em thông cảm.
Vì mình để dành thời gian trình bày ngoài lề chút.
2 hôm nay, vấn đề lộ info rộ lên trong thớt mình. Thú thực lúc đầu lập thớt mình chỉ mong muốn chia sẻ với anh em một số chuyện mình từng trải qua. Để mình xả xì trét mà anh em cung có cái đọc để thư giãn.
Nhưng may mắn cho mình là anh em lại thích và đánh giá cao khả năng việt linh tinh bậy bạ của mình.
Khi một số anh em nhắc mình về việc để lộ thông tin cá nhân thì mình cũng chủ quan. Mình nghĩ rằng những gì mình viết là sự thật, con người mình trong chuyện như nào thì ngoài đời cũng như vậy, chả có gì phải che dấu cả. Thế nên mình cũng cười trừ rồi bỏ qua.
Nhưng 2 hôm nay có một số anh em có máu shelock home đã điều tra ra đến cả tông ti họ hàng của em Nhung, em Hoài thì mình vừa nể vừa sợ.
Cũng may là anh em chưa có ý xấu, đồng thời inbox báo cho mình biết. Vì thế, mình cũng đã cố gắng ngăn chặn việc tìm kiếm thông tin của em Nhung và em Hoài rồi (còn thông tin của mình thì mình chịu không thể xoá hết được vì nó xuất hiện nhan nhản trên các báo mạng và các diễn đàn khác rồi).
Mình trình bày thế để anh em nào có ý định tìm kiếm thông tin, dù chỉ là cho vui thôi thì cũng nên bỏ qua cho các em ấy. Vì Mình biết là dù mình có cố gắng ngăn chặn thế nào thì một khi các anh em muốn, các anh em cũng sẽ tìm ra cách để có được thông tin đó.

Nhưng để làm gì ?

Các em ấy cũng đã hoàn lương và có cuộc sống của riêng các em ấy rồi.
Anh em hãy coi đây như một câu chuyện đùa trên mạng. Đọc xong rồi để đấy thôi. Đừng quá quan tâm đến chuyện ngoài đời nữa.
Được không.
Đôi lời tâm huyết.
Mong anh em ghi nhận.
Thân.
------------------------
Lại nói chuyện mình và em Nhung tranh luận buổi trưa hôm đó. Thấy mình có vẻ gay gắt, em ấy cũng cười cười không nói gì. Xong nói sang chuyện khác:
- Anh cứ ở nhà em chơi, mạng mất nên em chạy ra ngoài hàng nét có chút việc. Anh bận thì cứ khoá cửa lại rồi về. Không thì đợi em. Tầm 5-6h em về em nấu cơm anh em mình ăn.
Mình đang bực nên không nói gì. Em ấy lại cười khoe lúm đồng tiền rồi lại gần hôn nhẹ lên má mình thì thầm: Thôi đừng giận em nữa, hay bắt em phải xin lỗi đây (nói đến đây tay em đã xoa xoa thằng nhỏ của mình rồi).
Mình đẩy tay em ra những cũng cười đáp lại: Thôi em cho anh xin, em nhất thiết phải cho anh đi tù bằng được em mới chịu à.
Em ấy cười phá lên, bóp mạnh thằng nhỏ mình một cái đau điếng đáp: Trước giờ em yêu có 2 người, em ko muốn cả 2 thằng đều vào tù đâu. Mang tiếng chết.
Đoạn em quay người ra tủ chọn quần áo. Cái tủ quần áo của em ấy chắc phải to gấp chục lần tủ quần áo của mình. Em ấy ngắm nghía một lúc rồi lôi ra một bộ tương đối sexy.
Xong em ấy tụt luôn bộ váy ngủ xuống sàn. Đây ko phải lần đầu tiên mình chứng kiến em ấy thay quần áo, mỗi lần như vậy thì thật giống cực hình. Nhìn một toà thiên nhiên trước mặt mà ko được chạm vào, cũng không rời mắt đi được thật sự rất khó chịu.
Biết mình nhìn, em ấy càng tìm cách gợi đòn. Em cởi cái cooc sê, xoay người lại ném về phía mình. Để lộ ra cả bộ ngực đồ sộ, trắng muốt, mịn màng. Ẻm còn lấy tay xoa nhè nhẹ lên ngực và nhìn mình cười khoe má lúm đồng tiền. Khuôn mặt thiên thần gắn lên thân hình nữ quỷ. Thật muốn giết người mà.
Không tránh né, Mình nhìn lại em ấy rồi nhếch mép cười cố gắng thể hiện thái độ bất cần.
Em tiếp tục lắc lư thân hình tuyệt mỹ và kéo chiếc quần con xuống để lộ vùng tam giác huyền bí trắng bóc. Ẻm và em Hoài có chung quan điểm về một số loại lông trên cơ thể thì phải.
Lần nào cũng vậy, cứ đến cảnh này là mình lại chịu thua. Quay người úp mặt xuống gối mặc cho tiếng cười mỉa mai đắc thắng của em ấy đuổi sau lưng.
Mặt nóng bừng, người nóng bừng, thằng nhỏ nóng bừng mình cố tập trung đến một cái hợp đồng chưa soạn xong để cho cơ thể dần bình thường lại.
Vừa hoàn hồn thì ẻm phát vào mông mình một cái và nói: Để xem anh kiềm chế được đến bao giờ, em đi đây, ở nhà trông nhà cho em.
Mình vẫn úp mặt xuống gối, im lặng chịu đựng nghe tiếng em đóng cửa và bước chân xa dần.
Mình nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy, liếc đồng hồ, mới 3h, em ấy chưa về. Mình ra máy tính của em định bật nhạc nghe. Mất mạng, quên cmn mất. Mình vào ổ cứng tìm file nhạc để bật. (Mình đã dùng máy của em ấy rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên mình vào ổ cứng của em ấy, trước đây chỉ vào mạng nghe nhạc xem tin)
Tìm một loạt Không thấy, mình thấy 1 file newfolder giữa 1 loạt các file có tên khác, click vào. Lại một file newfolder nữa. Bên trong trống trơn, tò mò mình vào view chọn show hidden file (cách quen thuộc mà mình dấu file jav trên máy tính).
Không bất ngờ là một loạt file hiện lên. Hầu hết toàn là file video. Thêm 2 file văn bản nữa.
Mình mở một số file thì hầu hết toàn là file video quay cảnh nóng giữa em ấy và thằng đàn ông khác. Có khoảng 5,6 file như vậy. Bất ngờ là có cả file giữa em ấy với mình cái lần đầu gặp nhau.5, 6 file kia thì đặt tên: Thắng, Dũng .... Riêng file của mình thì ghi là anh. Dù thế éo nào đi nữa thì cũng lạnh hết cả xương sống.
Còn file văn bản:
1 File excel có 3 sheet:
- sheet thứ nhất ghi thông tin của team gõ và những em hàng liên quan (đáng sợ là có cả ghi chú nói rõ điểm yếu của từng em, em thì thông tin của người yêu, em thì thông tin trường đang học, hầu hết đều là thông tin về gia đình, thêm cả sở thích và ngày sinh của từng em nữa).
- sheet thứ hai ghi thông tin khách hàng,
- sheet thứ ba ghi lượt đi khách cuả từng em gõ, số lượt mua dâm của từng khách hàng. Ngày đi, số tiền khách trả, số tiền phế hưởng .... (Sheet này rất chi tiết).
1 file excel có ghi thông tin của từng gà có tên trong video, thông tin về gia đình, nơi làm việc, những thứ đã moi được từ gà, thông tin về ngày giờ quay video. (Trong đó có luông tên mình nhưng thông tin tương đối sơ sài, thực tế thì ngoài số điện thoại, tên, nơi làm việc của mình thì em ấy cũng không biết thêm bất cứ thông tin nào Ở phần ghi chú của mình em ấy để icon mặt mếu, kiểu như này :( )

Toát mồ hôi, mình quay lại xem mấy file video (lúc đó mình coi để giải trí như coi JAV thôi, cũng không sợ em ấy về vì lúc đó mới khoảng 3h30, Và nếu em ấy mở cửa thì mình vẫn có thời gian ẩn file và tắt cửa sổ)
Tất cả các file đều được quay ở một phòng khách sạn duy nhất, cùng với một kịch bản na ná nhau. Các nhân vật chính đều được lấy rõ toàn bộ mặt.
Có file của mình là quay luôn tại phòng trọ trước đây của em ấy (thực ra cũng nhờ xem file này mà mình nhớ lại được chuyện xảy ra đêm hôm đó để kể cho anh em nghe, vì sự thực là lúc đó mình cũng phê phê nên không thể nhớ rõ tình hình).
Bất ngờ là có một file quay cảnh giữa em ấy và đồng chí gà 82. Không phải ở khách sạn mà ở ngay tại căn phòng chung cư mình đang ngồi.
File này không chỉ quay cảnh đồng xxx giữa em ấy và đồng chí gà Mà còn quay cảnh em ấy trấn áp đồng chí gà 82.
File này dài khoảng 2 tiếng đồng hồ. Đoạn xxx thì khoảng 15p. Nội dung trấn áp thì diễn ra trong khoảng 45 phút.
Bắt đầu từ sau khi đồng chí gà xuất ra xong nằm thở.
Em ấy quay ra hỏi: Thế đến bao giờ anh mới mua nhà chung cư cho em.
Đồng chí kia vừa thở vừa nói: Anh đã nói với em rồi mà, giờ kinh tế khó khăn, anh chưa lo được, em chờ anh 1-2 năm nữa thôi.
Em ấy đổi thái độ lạnh te: Em mất cả tuổi thanh xuân vì anh, giờ anh nói với em đơn giản như thế thôi sao.
Đồng chí gà: Em đừng nói thế, anh yêu em mà, anh sẵn sàng ly dị vợ để lấy em.
Em Nhung: Anh thôi đi, anh nói thế bao nhiêu lần rồi, cuối cùng đâu vẫn vào đấy. Anh đừng nghĩ bỏ ra tí tiền rồi thích dày vò tôi như nào thì dày vò. Hôm nay tôi nói rõ với anh luôn, nếu anh không mua nhà cho tôi tôi sẽ làm tung chuyện này lên cho gia đình anh biết, cơ quan anh biết.
Đồng chí gà cũng khá cứng: Em muốn làm gì thì làm, vợ con thì anh không thiết, còn đến cơ quan thì người ta cũng bàn tán 1 thời gian rồi thôi. Chứ bây giờ em có giết anh thì anh cũng không có tiền mua nhà cho em.
Em ấy ngồi dậy mặc quần áo và cười nhạt: Tôi giết anh làm gì, tôi cho anh vào tù ngồi bóc lịch cho vui thôi.
Đồng chí gà: Vào tù, sao mà vào tù.
Em Nhung ko nói gì, lục ví vứt cái CMND vào mặt đồng chí gà.
Đồng chí gà xem CMND rồi cười: Em đưa CMND cho anh làm gì.
Em Nhung: Anh làm đến trưởng phòng mà không biết gì về luật à. Xem xem tôi năm nay bao nhiêu tuổi.
Đồng chí gà lắp bắp: Em ... em ... Cái dis gì thế này, Mày làm thế với tao à con chó.
Em Nhung lại đổi giọng nhẹ nhàng: Sao anh đổi giọng nhanh thế, Em chỉ đòi những gì anh đã hứa cho em thôi.
Đồng chí gà vùng dậy quát: Cái dis mẹ mày, con đĩ này mày chơi bố mày à. Rồi lao lên, tát em Nhung một phát ngã dúi dụi.
Em Nhung vùng dậy quát còn to hơn: Mày làm gì tao tao kêu cả toà nhà này nghe thấy, mày có thoát tội được không.
Đồng chí gà đứng sững lại, lúc sau thì ngồi bệt xuống đất.
Hồi lâu đồng chí gà đổi thái độ: Thật lòng bây giờ anh không có tiền, làm sao mua nhà cho em được. Em thư thư cho anh, anh hứa sẽ mua cho em mà. Em biết anh yêu em đúng không.
Nhung nói lạnh tanh: Một là anh mua nhà cho tôi, hai là anh đi tù. Em không nói nhiều, cũng không muốn làm anh khó xử. Anh cứ nghĩ kỹ đi.
Đồng chí gà ngồi một lúc rồi bất ngờ quỳ xuống giọng năn nỉ: Anh lạy em, quả thực giờ anh không có khả năng mà. Em thương anh, hãy nghĩ lại những gì anh làm cho em. (Lúc này đồng chí gà vẫn không mặc quần áo, cái cảnh một thằng đàn ông không mặc gì đang quỳ lạy một con đàn bà thật bi hài)
Bất ngờ hơn, em Nhung tát đồng chí gà và gào lên: Thương cái lol. Mày trả tuổi thanh xuân cho tao. Con chó.
Vừa thét lên em Nhung vừa tát túi bụi vào mặt đồng chí gà. Đồng chí gà thì giơ 2 tay lên ôm mặt chịu trận. Hết tát, em Nhung còn dùng chân đạp đồng chí gà. Vẫn cam chịu, đồng chí gà khóc lóc: Anh xin em, anh không thể làm được mà.
Một lúc lâu sau em Nhung lạnh lùng: Tôi cho anh 1 tháng kể từ ngày hôm nay, nếu anh không đưa cho tôi 1 tỷ, tôi sẽ nộp đơn lên cơ quan công an.

--------------------------------------------------

Mình dừng chap này ở đây.
Cảm ơn anh em đã động viên an ủi trong mấy ngày vừa qua.
Có một số tranh cãi làm loãng thớt. Mong anh em kìm chế hoặc inbox cãi nhau tiếp.
Mình không cản anh em bày tỏ quan điểm của anh em. Nhưng có một số anh em lôi mình vào cuộc tranh luận, nói mình giật title câu view, tạo scandal để nổi tiếng. anh em nào nói thế không thấy vô lý và mắc cười sao.
Còn một số anh em bóng gió mình chơi với team gõ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Mình thấy rất buồn. Ngay từ đầu mình đã nói, đây là nghề của mình, và mình mong muốn tiếp xúc với càng nhiều mặt trái với xã hội càng tốt mà.
Mình cũng nói quan điểm của mình về người tốt và người xấu rồi mà. Người ta xấu với người này nhưng tốt với người khác, xấu tại thời điểm này nhưng tốt tại thời điểm khác. Không ai hoàn toàn xấu, cũng không ai hoàn toàn tốt.
Mình tiếp xúc với họ cũng vì mong muốn giúp họ tốt lên thôi. (tất nhiên là phải từ từ và từng chút một chứ mình không đủ tài đức để cảm hoá được, bắt team gõ ngay lập tức vứt dao thành phật)
Vậy mong anh em hiểu và thông cảm cho mình.
Đôi dòng tâm huyết.
Thân.

P/s: Rất hóng comment ngợi ca mình của các thím. Cảm giác người hùng vãi lol, người nổi tiếng vãi lol, nhà văn vãi lol, giang hồ vãi lol ....... vãi lol ....

Just kidding Just kidding Just kidding Just kidding Just kidding .


-----------------


Trước khi viết tiếp chap mới mình cũng có đôi dòng giải thích luôn với một số anh em có nghi vấn về sự logic trong bài review của mình.
Nói lại một lần nữa là mình không viết chuyện, mình kể lại những chuyện đã trải qua để anh em cùng bàn luận phân tích, thế nên mình rất mong muốn anh em có thắc mắc, nghi vấn hay quan điểm gì thì cùng nhau đưa ra, mình sẽ cố gắng giải thích dựa trên thực tế cũng như suy luận của mình. Đến khi nào anh em thấy ok thì thôi. Mình lập thớt ra cũng vì mục đích đó chứ viết ra để anh em đọc giải trí xong thôi quên thì chán bỏ con mẹ.

Đồng chí: Bedoibungqua2 và một số anh em có thắc mắc
Thứ nhất là: em Nhung làm nghề này phải có chống lưng mạnh lắm, tại sao trong chuyện chỉ nhắc đến 1 thằng hình sự quân.

Mình giải thích luôn:
Về mặt xã hội đỏ: Mình khẳng định trong phạm vi nội thành Hà Nội, cờ bạc thì còn có thể có chứ mại dâm và ma tuý sẽ không có thằng nào dám nhận đỡ đầu. Sự chỉ nuôi cho béo để thịt thôi. Đoạn mình nhắc đến đồng chí sự quận mình cũng đâu có nói việc đồng chí này đỡ đầu cho team gõ của em Nhung (khi đồng chí ấy đến team gõ còn phải giải tán để đỡ bị nghi ngờ). Đồng chí sự với đồng chí gà 82 giống nhau, đều không biết em Nhung làm nghề gì, và đều bị em Nhung đưa vào tròng nhưng nhằm mục đích khác nhau. Đồng chí gà là vì kinh tế, và đồng chí sự là về luật pháp. Thật ra mình cũng biết, có thể thời điểm đấy với em Nhung mình cũng chỉ giống đồng chí gà và đồng chí sự. Có điều do đặc thù công việc nên em ấy chủ động tiết lộ thân phận cho mình biết trước mà thôi.
Về mặt xã hội đen: Trong một số chap mình đã có giải thích, là team của Đăng Cáo là team có số má khu Thạch Thất Quốc Oai. em Nhung vẫn dựa hơi và được sự tôn trọng nhất định của team này sau khi Đăng cáo nhập kho. Em Nhung do thức thời và nhanh nhẹn nên đã tận dụng điều này để gây dựng team gõ của em ấy. Và trong một số chap mình cũng nhắc đến chuyện team này sẵn sàng đứng ra bảo vệ em Nhung mỗi khi có biến (trừ lúc vs với team Quảng thôi).
Về mặt thực tế: Mình chưa kể không có nghĩa là em Nhung không gặp những biến cố trong pháp luật. Do đang theo mạch chuyện nên từng chương mình sẽ chỉ tập trung miêu tả và truyền tải những thông tin liên quan đến nội dung của chương đó, không lan man sang các nội dung khác được. Nếu còn được anh em ủng hộ, mình sẽ kể lại vụ này tại Chương IV hoặc Chương V.

Thứ hai là: Tại sao đồng chí 82 lại dính cháp đơn giản vây, đã bỏ ra 20-30mil một tháng để bao gái mà tại sao lại không tìm hiểu kỹ … bla bla….
Cái này thì mình nghĩ đó là nhận định chủ quan của bạn thôi. Xã hội muôn màu, mình nghĩ không thiếu những đồng chí công chức ăn no rửng mỡ như đồng chí gà 82 đâu. Những đồng chí mà tỉnh táo và biết nhìn trước nhìn sau như bạn nói thì em Nhung đã xếp vào nhóm Cáo (như mình đã nêu tại chap phân tích quan điểm của em Nhung). Và những đồng chí như vậy chắc chắn cũng sẽ ko bỏ ra 20-30mil một tháng để bao gái đấu.
Bạn cứ ngẫm lại và đối chiếu với thực tế sẽ thấy đúng.

Thứ ba là: Tại sao em Nhung mới 15 tuổi lại có thể suy nghĩ và hành động như vậy. Phải là thiên tài 10000 người mới có 1 người ….
Đây tiếp tục là nhận định chủ quan của bạn nào trên này thôi. Nếu theo dõi từ chap đầu các bạn sẽ thấy là em Nhung chỉ thể hiện năng lực trong việc:
1 - Chăn dắt và quản lý team gõ.
2- Mồi chài và dụ dỗ gà.

Tất cả những thứ này những em con nhà lành sẽ ko bao giờ nghĩ tới chứ chưa nói là làm đến.
Tuy nhiên, em Nhung này có kinh nghiệm ( được cả đào tạo), và được dìu dắt nữa.
Mình cũng sẽ viết một chap liên quan đến lý do vì sao em ấy vào nghề để anh em hiểu hơn về nội dung này.
Còn mấy cái nhỏ nhỏ như tại sao em ấy biêt excel với đầu tóc của đầu gấu sao mà giống HKT được … bla ..bla. Thì mình đến ạ các bạn. Đừng bắt mình phải giải thích mấy cái dở hơi này chứ. (Sorry nếu động chạm đến bạn nào)

Mình rất vui được cùng anh em trao đổi những khúc mắc. Đây là lần đầu tiên mình viết review đồng thời cũng chưa có kinh nghiệm xâu chuỗi toàn bộ sự kiện lại một cách logic. Vì thế khi anh em hỏi nội dung nào mình sẽ làm rõ hơn nội dung đó ở ngoài hoặc chính trong nội dung truyện để mọi thứ chuẩn chỉ hơn.
Có điều đừng nói mình gió. Mình ko rỗi hơi ngồi bịa ra mấy chuyện này làm gì cả.
Mong anh em hiểu
Rất mong nhận được quan điểm phản biện của anh em.
Xong.

Giờ mời anh em theo dõi chap XVI.

Vừa thét lên em Nhung vừa tát túi bụi vào mặt đồng chí gà. Đồng chí gà thì giơ 2 tay lên ôm mặt chịu trận. Hết tát, em Nhung còn dùng chân đạp đồng chí gà. Vẫn cam chịu, đồng chí gà khóc lóc: Anh xin em, anh không thể làm được mà.
Một lúc lâu sau em Nhung lạnh lùng: Tôi cho anh 1 tháng kể từ ngày hôm nay, nếu anh không đưa cho tôi 1 tỷ, tôi sẽ nộp đơn lên cơ quan công an.

Video còn một đoạn khá dài nữa, nhưng nội dung ko quan trọng nên mình dừng lại tại đây.
Nghĩ lại, đến thời điểm đó, qua một vài lần tiếp xúc mình thấy đồng chí gà khá tốt tính và lịch sự. Vì thế khi xem video đó xong, mình cũng thấy khổ thân đồng chí ấy. Hơn nữa, mình thấy lo cho em Nhung. Con giun xéo lắm cũng quằn, liệu rằng đồng chí gà có để yên cho em Nhung nuốt trôi bằng đấy tiền ko. Thời điểm đó, mình cũng có tình cảm với em Nhung. Không phải là tình yêu trai gái, nó giống bạn bè, anh em thân thiết hơn. Mình không muốn em Nhung sa lầy thêm nữa.
Vì vậy, mình quyết định copy toàn bộ file đó vào usb và hidden nó lại như ban đầu.

Theo như thông tin em Nhung ghi lại thì video đó được quay cách ngày hôm đó 14 ngày. Như vậy là đồng chí gà còn 16 ngày để lo 1 tỷ. (Trong 14 ngày trước đó, mình có gặp đồng chí gà 1 lần và thấy thái độ của “2 bác cháu" vẫn khá là vui vẻ, mình thấy cũng hơi lạ).

Hôm đó, sau khi về nhà, mình bấm số gọi cho đồng chí gà và hẹn cafe. Chiều hôm sau, mình gặp đồng chí gà tại quán cafe win win trên đường láng, gần ngã tư sở. (Thánh nào tìm info thì lên đây anh em cafe giao lưu)

Quán vắng. Mình đến trước và chọn vị trí tương đối kín đáo. Lát sau đồng chí gà đến. Về ngoại hình thì đồng chí gà này cũng ưa nhìn, cao ráo, mặt mũi sáng sủa, phải cái mắt hơi lé. Các cụ bảo nhất lé nhì lùn. Đồng chí này lé nhưng ko lùn nên mặc dù làm ăn phát đạt nhưng vẫn bị em Nhung gài bẫy. Âu cũng là lẽ thường tình.

Mình đi thẳng vào vấn đề luôn, nói rõ lý do tại sao mình biết chuyện, và cũng thể hiện ý định giúp đỡ đồng chí ấy. Mình biết đồng chí ấy sẽ không tin mình, có thể còn nghĩ mình đang đồng loã với em Nhung chơi đồng chí ấy. Đây là mấu chốt để giải quyết vấn đề nên mình đành phải nói rõ cho đồng chí ấy về mình, về mối quan hệ giữa mình với Nhung. Sau đó để đồng chí ấy về và hẹn đồng chí ấy sau khi suy nghĩ tinh toán kỹ sẽ gặp trao đổi lại.
(Viết đến đây ức chế bỏ cm, nếu không vì các thánh soi thì mình đã có thể bỏ qua buổi gặp mặt đầu tiên để viết luôn nội dung buổi làm việc hôm sau với đồng chí gà rồi. Các thánh soi cứ để ý mấy cái lặt vặt làm mình viết cứ phải nhìn trước nhìn sau, tụt cmn cảm xúc).

Khoảng 12h đêm hôm đó, đồng chí gà gọi điện cho mình hẹn hôm sau gặp nhau nói chuyện. 12h đêm gọi, đủ biết là đồng chí ấy rất trăn trở về vụ việc này, thậm chí có khả năng có gài bẫy mình các kiểu. Mà kệ cmn, làm người tốt phần nhiều sẽ phải đối mặt những chuyện xấu, lo lắng cũng éo giải quyết được gì.

Hôm sau, vẫn win win cafe, vẫn vị trí cũ, nhưng lần này đồng chí gà bớt dè dặt hơn. Mình nghĩ đồng chí gà cũng còn éo gì để mất, đang loay hoay trong mớ bòng bong, tự nhiên có một con đường sáng, đồng chí ấy phải liều đi thôi.

Lúc đầu đồng chí gà thể hiện thái độ rất cứng, rằng thì là: anh đã đi tư vấn luật sư, rồi hỏi bạn bè trong ngành rồi, con Nhung làm thế là phạm tội tống tiền, đi tù mọt gông, anh éo sợ nó đâu. Em cứ về nói với nó như thế, thích thì anh chơi với nó đến cùng.
Mình cười hỏi: Anh có chứng cứ gì chứng minh Nhung nó bắt anh đưa nó 1 tỷ không. Băng ghi âm, tin nhắn, hay người làm chứng …
Đồng chí gà tiu nghỉu không nói gì.
Mình tiếp: Ko sao, nếu không có chứng cứ, anh vẫn có thể tóm được em Nhung. Chỉ cần báo công an lừa lúc anh đưa tiền cho nó. Ập vào tóm là xong. Nhưng chắc chắn tội “Giao cấu với trẻ em" anh cũng không thoát được.
Đồng chí gà vẫn im lặng, có lẽ cái viễn cảnh trạng chết chúa băng hà cũng chả vui vẻ gì.
Một lúc, đồng chí ấy mới nói: Anh cũng nghĩ nhiều đến chuyện này rồi. Anh có nhiều thứ để mất hơn Nhung. Nhưng 1tỷ vượt quá khả năng của anh, anh rối quá rồi. Chú xem có cách nào giúp được anh không.
Mình cười: Thế tối đa anh có thể cho Nhung được bao nhiêu.
Đồng chí gà đáp: Giờ anh cắm con xe cũng chỉ được tầm 200tr. Vay tạm bạn bè chắc thêm được 100tr nữa là kịch kim. Năm nay kinh tế khó khăn. Anh không kiếm ngoài được nhiều. Như 2-3 năm trước thì anh còn lo được.

Mình cười: Ok. Để em giúp anh. Có gì em sẽ alo.
------------------------------------

Buổi trưa tranh thủ viết vài dòng. Mà bị đồng chí Vtalinh close thread mất. Giờ mới post được. Tối về mình sẽ viết tiếp nhé.
P.s: Cảm ơn đồng chí Vtalinh đã hạ nhiệt mấy cái đầu nóng lại nhé. Nhưng mình thấy nội dung tranh luận cũng chưa đến mức phải dừng lại đâu. Mình cũng không vì có bạn này bạn kia moi móc tỉa đểu mà drop thread. Đồng chí. cứ yên tâm nhé. Một lần nữa cảm ơn đồng chí.


-----------------------


Đồng chí gà đáp: Giờ anh cắm con xe cũng chỉ được tầm 200tr. Vay tạm bạn bè chắc thêm được 100tr nữa là kịch kim. Năm nay kinh tế khó khăn. Anh không kiếm ngoài được nhiều. Như 2-3 năm trước thì anh còn lo được.

Mình cười: Ok. Để em giúp anh. Có gì em sẽ alo.

Sau hôm đó, mình vẫn nói chuyện với Em Nhung như bình thường, thỉnh thoảng vẫn qua nhà ăn cơm hay lượn hồ tây chém gió.
Mình để ý thấy, dù vẫn tỏ ra vui vẻ, bất cần, nhưng đôi lúc em Nhung vẫn lơ đãng và lo âu. Càng đến gần ngày hẹn với đồng chí gà, em Nhung càng ít nói cười. Mình biết, em ấy cũng đang rất lo lắng và hồi hộp về việc này. Đó là điều mình cần.
Ngày cuối cùng trước hôm hẹn, em ấy gọi mình từ trưa, hẹn tối đi làm về thì qua ẻm ăn cơm.
Thu xếp với gấu xong thì mình cũng chạy qua. Bấm chuông, đợi cửa. Lát sau em mở cửa đón mình với cái má lúm đồng tiền đáng yêu quen thuộc.
Bữa ăn hôm đó em ăn được lưng cơm, rồi lại chống đũa lơ đãng. Mình hỏi em ấy chỉ cười cười bảo hôm nay em mệt.
Ăn xong, mình ra phòng khách đợi em dọn dẹp. Một lúc lâu thì em cũng xong việc chạy lại ngồi lên đùi mình. Cặp mông vĩ đại đặt đúng vị trí mình cất súng. Thật khiến người ta muốn cướp cò mà.
Em bật ti vi rồi vòng tay ôm cổ mình ngồi xem. Mình biết ngó thế thôi chứ chắc em ấy chẳng để đc cái gì vào đầu đâu.
Với tay lấy điều khiển tắt ti vi, mình hôn nhẹ lên má ẻm, rồi bế em đặt xuống ghế. Mình nói:
- Dạo này em có chuyện gì buồn à. Anh thấy em khác lắm.
Em cười lấp liếm: Anh mà cũng quan tâm đến cảm xúc của em à. Em sắp đến ngày đèn đỏ nên thèm hơi dai. Anh chiều em đi.
Em rướn người tới, đẩy mình xuống ghế, áp chặt cặp ngực sữa mềm mại vào ngực mình. Môi em phả nhẹ hơi thở lên tai mình rồi hôn nhẹ. (Cứ hở ra là em ấy lại tấn công, lúc đó còn cách sinh nhật ẻm hơn 1 tháng, mình không biết là có cầm cự được đến lúc đó không nữa)
Rùng mình, vội vàng đẩy em ra, mình đổi giọng nghiêm túc:
- Anh biết em đang có chuyện lo lắng. Sao em không nói thật với anh, trước giờ em có dấu anh điều gì đâu.
Một lần nữa em vùng dậy, nằm đè lên người mình, môi kề môi mình và tay thì lần nhẹ xuống dưới. Thằng bé nhà mình đã đứng lên từ bao giờ. Em thì thào trong hơi thở nồng nàn: Em lo không kịp ngủ với anh trước sinh nhật. Đến lúc đó anh sẽ vĩnh viễn thoát khỏi tay em mất.
Một Tay lần tìm cởi thắt lưng mình, một tay luồn vào trong áo mơn man trên ngực mình, em vẫn nhìn mình đắm đuối và thở gấp gáp.
Phát điên, Mình úp mặt vào ngực em làm em càng thở hổn hển. Mình cắn mạnh vào ngực em làm em kêu toáng lên. Tranh thủ mình đẩy em ra, chạy vội vào nhà vệ sinh xoã nước lên mặt cho tỉnh táo và để thằng ku em về lại trạng thái bình thường.
Mở cửa bước ra, mình thấy em đang ngồi xoa xoa bầu ngực trắng hồng, trên đó vẫn còn vết răng của mình.
Thấy mình em hằn học: Anh bị gay cmnr. Đéo có thằng nào phũ với anh như em.
Mình cười đáp. Đích thân kiểm nghiệm thằng bé của anh mà còn nói anh gay à.
Em cười: Ối thằng gái kích thích vẫn lên, nhưng phải trai sờ nó mới sướng. Chắc anh thuộc dạng đó đúng không.
Mình cười nhạt không tranh cái với em làm gì.
Quay ra ngồi xuống ghế đối diện mình đi thẳng vào vấn đề: Em đang tống tiền anh X đúng ko.
Em hơi sững lại một chút, đoạn kéo áo che ngực lại rồi đáp lạnh tanh: Sao anh biết, nó nói với anh à.
Mình lật bài ngửa: Anh thấy file video em lưu trên máy.
Mặt tối sầm một lúc, xong em vẫn cười cười nói: Em dấu vậy mà anh cũng biết sao. Xem cảnh nóng của em anh có kích thích không.
Mình: Thôi không đùa nữa, em định ép anh X lấy 1 tỷ thật à.
Em: Có 1 tỷ bõ bèn gì, thằng cha ấy giàu sụ mà.
Mình: liệu em có dễ dàng nuốt trôi số tiền đó không.
Em: Nó làm gì còn lựa chọn nào khác, ở địa vị nó thì đổi 1 tỷ lấy công danh, sự nghiệp và gia đình vẫn là quá rẻ. Em chắc nó ko dám bật em đâu.
Mình: Em có chắc không. Chỉ cần bỏ ra ⅓ số tiền đó là nó có thể thuê người cho em im lặng mãi mãi luôn. Đâu cần nó phải ra tay.
Em: Thằng nhát gan đó không dám đâu anh. Em nắn gân nó vài lần rồi, anh yên tâm đi.
Mình: Hôm trước anh đã đi gặp nó rồi, nó có bóng gió là dù có đi tù nó cũng ko chịu làm theo ý em đâu. Nó nói là được một lần, biết đâu sẽ có lần 2. Em sẽ ko buông tha nó cả đời.
Em im lặng.
Mình tiếp: Mà em phòng nó được một ngày chứ sao phòng nó được cả đời. Ra ngoài đường nó cho người giả tai nạn xô xe em, hay tạt axit em. Thì còn gì là người. Được vạ thì má cũng xưng. Em nghĩ thử xem.
Em đáp: Lấy được tiền em sẽ tạm lánh đi đâu đó 1 thời gian. Một công đôi việc, đợt này đang cao điểm, bọn sự nó làm ghê quá. em cũng đang phải nằm im.
Mình: Em trốn được cả đời à. Đang tự do thoải mái sống sướng như bà hoàng, tự nhiên phải chốn chui chốn nhủi. Đáng hay không.
Em đáp: Em mặc kệ, Em cần tiền, em bất chấp.

Đến lượt mình im lặng. Em nhìn mình hồi lâu, mình cũng nhìn em và cố gắng dùng giọng ngọt ngào nhất để nói: Nhưng anh không muốn xa em.
Em bật cười khanh khách: Thôi đi ông, tôi dâng đến tận miệng ông còn đẩy ra. Ở đó mà xa với chả gần.
Mình không nói gì, cố nhìn vào mắt em thể hiện thái độ nghiêm túc nhất có thể.
Mình: Anh không muốn xa em, nên nếu em nhận tiền của nó, anh …. sẽ gửi đoạn video em tống tiền nó đến cơ quan công an.
Em nhìn mình trân trối: Anh dám làm thế.
Mình bước lại, ôm em vào lòng rồi khẽ nói: Vì em, vì không muốn xa em.
Em đẩy mình ra, tát mình một cái rất nhanh rồi cười khẩy: Nó cho anh cái gì mà anh làm thế với tôi.
Mình đáp: Em quen anh bao lâu, em không hiểu tính anh sao.
Em im lặng.
Mình tiếp: Anh làm tất cả là vì em thôi. Tha cho anh X cũng là em tự tha cho chính bản thân mình đó.
Em gào lên: Nhưng tôi làm tất cả những việc đó mà không được gì sao.
Vậy là mình đã thắng, Mình cười đáp: Anh có nói anh X rồi. Anh ấy sẽ chuyển cho em 300tr. Em sẽ xoá toàn bộ file video với anh ấy đi. Sau đó coi như 2 người xa lạ.
Em lại cười nhạt: Anh ngu thật hay giả bộ, khi tôi xoá cái file đó, cũng là lúc nó muốn làm gì tôi tôi cũng phải chịu. Anh nghĩ tôi điên à.
Mình đáp: Anh X có nhiều thứ để mất hơn em, còn gia đình, còn vợ con, công danh sự nghiệp nếu không phải bước đường cùng anh chắc anh ấy sẽ không làm điều gì điên rồ đâu. Em yên tâm.
Im lặng hồi lâu.
Cuối cùng em nhìn mình lành lùng hỏi: Anh nhất quyết bắt em phải làm thế ???
Mình cười đáp: anh nghĩ chính em cũng biết đây là cách giải quyết tốt nhất rồi.
Em cúi đầu im lặng.

Kết thúc chương này ở đây được rồi anh em nhé.


------------------------


Giờ mình kể cho các đồng chí phần 4 của câu chuyện.

Sau hôm đó, tất nhiên là em Nhung từ mặt mình luôn. Gọi điện đéo nghe máy, nhắn tin đéo thèm trả lời. Dù là gõ mà một khi nó đã cú rồi thì phũ vãi ca lol.

Được cái, đồng chí gà có alo cảm ơn mình đã giải quyết êm xuôi. Còn bo cho mình chục củ gọi là tiền thuốc nước cảm ơn. Mình nhận mạnh. Ngu đéo gì không nhận. Có tiền thưởng nóng ngay cho em gấu của mình cuốc du lịch nghỉ dưỡng 2 ngày 1 đêm tại tam đảo rì sọt. Kệ cmn Nhung mới chả nhúc.

Phải cái mình vốn lụy tình, sau 2 ngày thác loạn, về đến hà nội, ngoại trừ những lúc làm việc, ăn uống, ngủ nghỉ, xếp hình, vệ sinh vệ siếc ra thì thình thoảng mình lại nghĩ đến ẻm.
Mình thấy ân hận và dằn vặt vô cùng. Tại sao... tại sao... mình không cố đợi 1 tháng nữa. Một tháng nữa thôi. Ôi ...
Để tỏ ra ăn năn hối lỗi, mình có liên lạc với em Hoài cả em Thảo (đéo biết có đúng tên không, cái em mà mình so sánh với em Phi Thanh Trâu mà bị pháo dàn ấy, ngại lội page lại nên cứ gọi cmn như vậy đi) để hỏi han tình hình.

Nhưng cả 2 em đều nói không biết chị Nhung đi đâu cả. Mình đéo tin 2 ẻm ấy nhưng vẫn phải buồn buồn nói với 2 ẻm là: Nếu liên lạc được thì báo với Nhung là anh chuẩn bị quà sinh nhật cho Nhung "to" lắm, liên lạc sớm với anh để nhận nhé.

1 tuần, 2 tuần, 3 tuần, 1 tháng ... qua cái mốc thời gian khốn nạn ấy rồi mà ẻm vẫn không liên lạc với mình. Thế thì thôi kệ cmn vậy.

Đợt đấy mình cũng dính vào một vụ án trong Thanh Hóa. Phải vào trỏng luôn nên cũng không còn thời gian mà tiếc nuối nữa. Quà của em Nhung thì đành phải để đấy thôi. Qua thời gian nó cũng bé dần đi rồi.

Nói sơ qua về cái vụ trong Thanh Hóa, đại loại liên quan đến cát tặc. Dân và cát tặc va chạm lẫn nhau. Xong 2 bên lao thuyền ra đâm chém nhau loạn xạ giữa sông. Xong có 3 người chết, 6 người bị thương. Toàn phe nông dân chân chất cả.
Xong người dân góp tiền, góp lúa lặn lội ra hà nội nhờ luật sư về bảo vệ cho họ. uật sư ở đây là mình đó.
Kể sơ thế vì nếu có đk mình sẽ kể cho các đồng chí nghe tại một chap khác. (Cái vụ này cũng hay lắm, đâm nhau, chém nhau, máu chảy thành sông lai láng. Kinh cực, mỗi tội không có mông với vú nên chắc các thanh niên voz sẽ không quan tâm cho lắm. Tuy nhiên, mình hứa khi viết sẽ lôi ngực với vú của một số cụ u 70- 80 vào để câu view. Chắc hẳn các thanh niên cũng đỡ vật)

Lan man quảng cáo cho chap sau tí thôi, mình kể tiếp ko anh em lại bảo mình câu giờ.
Vụ đó mình ăn nằm trong thanh hóa cả tháng. Xong lại còn bị phi đội cát tặc chặn đường hành hung, phải nằm trong viện mấy ngày. Rồi các đồng chí ấy còn yêu thương giữ mình lại Thanh Hóa bằng cách chặn mọi nẻo đường ở bến xe, bến tàu lùng sục mình. Thật là không còn thiên lý nữa mà.

Đúng trong cái giờ phút sinh tử lâm đầu đó, thì có một số máy lạ nhắn cho mình: " Chị Nhung bị bắt, anh về ngay"
Mình gọi lại thì đéo ai nhấc máy. Uất vãi cả đái.
Vậy là gạt đi sự yêu thương của người trong giang hồ ver Thanh Hóa. Mình bắt taxi trốn về.
Tất nhiên là bắt taxi ra đến đoạn Hà Trung thôi. Xong xuống xe bắt xe khách về cho đỡ tốn tiền.

Về đến HN việc đầu tiên mình làm là.... chạy về với gấu chó làm vài nháy đã. Quay tay cả tháng trời kể cũng hơi vật.
Sau khi đã trấn an tinh thần thằng em ở dưới mình mới đường hoàng tính đến chuyện của em Nhung.

Gọi điện cho em Hoài hay em Thảo đây. Suy đi tính lại mình quyết định gọi cho em Hoài,dù sao em này cũng ngon hơn thêm nữa là em ấy rất gấu có khả năng tham gia dính dáng đến em Nhung. Tuy nhiên thì số em này tò tí te.
Vậy là mình đành gọi cho em Thảo. Chuông kêu, mà ẻm tắt máy luôn.
Lát sau ẻm lấy số khác gọi lại hẹn mình cafe. Thấy em cẩn thận này mình biết biến này lớn rồi nên vội vã phi con xe cà tàng ra win win điểm hẹn (Tiên sư bọn win win này có khi phải trả tiền quảng cáo cho mình quá, bác nào qua đây cafe cứ bảo là bạn anh luật sư nhé. Chắc chắn đéo được giảm đồng nào đâu).

Mình đến trước, phải 15p sau ẻm mới phi con xe đạp điện huyền thoại đến. Sau cái đợt bị pháo dàn mình thấy ẻm càng ngày càng ngon ra. Gái cũng như cây, cần phải "tưới tắm" nhiều nó mới nảy nở được. Mà tưới nhiều quá nó bị úng nên thường củ quả bị ủng thối và rễ thì thường có cà vạt. u cũng là quy luật.

Đang đoạn gay cấn thì mình cũng cố đá vào mấy câu tả chân dung để anh em có tư liệu mà tác nghiệp. Chứ chap này khô khan quá tí mất công anh em lại vào lauxanh. Khổ thân anh em ra.

Hôm đó, trời mưa phùn gió bấc, nên ẻm mặc cái quần éo gì mà em Trang Nhung với mấy em nổi tiếng hay mặc ấy. Nó bó sát lên đến tận ấy ấy. Lộ cmn cả ấy ấy.

xong mặc cái áo hở ngực bên ngoài khoác cái áo khoác éo che hết được cặp cái trắng trắng với cái lồi lồi. Thế thôi nhé, tả nhiều hại sức khỏe.

Ẻm thấy mình thì phi luôn lại, mặt âu sầu nói: Nhung bị bắt rồi anh ạ.
Mình : Anh biết rồi. Em nhắn tin cho anh phải không. Sao mà bị bắt, bắt vì tội gì.
Ẻm: Nó đi đòi nợ. Bị bắt về tội cướp tài sản anh ạ. Cả cái Hoài cũng bị bắt luôn.
Đùa à, chị em nhập kho hết rồi, thế éo nào mà em còn nhởn nhơ ngoài này.
.
Hết chap.
Kệ cm các anh em. Mình đi ngủ đây.


---------------------------
Ẻm thấy mình thì phi luôn lại, mặt âu sầu nói: Nhung bị bắt rồi anh ạ.
Mình : Anh biết rồi. Em nhắn tin cho anh phải không. Sao mà bị bắt, bắt vì tội gì.
Ẻm: Nó đi đòi nợ. Bị bắt về tội cướp tài sản anh ạ. Cả cái Hoài cũng bị bắt luôn.


Mình hỏi lại: Thế cụ thể như nào, nó bị công an ở đâu bắt, bắt lâu chưa. Giờ đang bị giữ ở đâu.
Thảo: Cái vụ đi đòi nợ thì cách đây khoảng 2 tuần rồi, nhưng mãi cách đây 3 ngày thì công an huyện Thạch Thất mới gọi Nhung với Hoài lên lấy lời khai. Mà từ hôm đó đến giờ vẫn chưa ra.
Mình hỏi: Thế tóm lại vụ đi đòi nợ là như nào, về Nhung nó có kể cho em không.
Thảo: Trước giờ có bao giờ nó kể cho em chuyện gì đâu. Em chỉ biết nó đi đòi tiền con Vân. Trước con Vân làm cùng với bọn em. Con này người miền tây, lúc đầu ra ngoài này làm mat xa. Xong sau bị chủ nó gài bắt tiếp khách. Nó chán quá nhảy ra ngoài. Ko biết sao quen cái Nhung. Mà cái Nhung quý nó lắm. Cho vay tiền mua quần áo, điện thoai, mua cả xe nữa. Chắc cái Nhung chiều nó chỉ sau mỗi cái Hoài. Mà cái Vân nó cũng ít chịu đi khách lắm. Toàn đòi khách sang mới chịu đi thôi.
Đợt đấy Nhung cho nó vay hơn 100 triệu. Xong bảo nó đi khách rồi trả dần. Đùng một cái nó biến mất. Nhung nó cho người đi tìm khắp nơi mà ko thấy.
Cách đây 2 tuần có đứa nó báo cái Nhung chỗ ở của cái Vân. Xong cái Nhung nó đi đòi. Mà hình như về không thu được hay sao ấy. Em cũng không rõ.

Mình thấy thông tin em Thảo cung cấp quá ít, giờ em Nhung bị giam ở đâu cũng không biết. Bị bắt vì sao cũng không biết. Hỏi thêm mấy câu nữa mình thấy em Thảo này ù ù cạc cạc nên cũng đành thôi, thả cho em ấy về.

Lúc đó mình có cảm giác lo lắng rất mơ hồ, thực ra quan hệ của mình với em Nhung không đến mức mình phải bất chấp để cứu ẻm ra. Nhưng từ khi quen, em chưa bao giờ đối xử tệ với mình, mình cũng biết em làm thế cũng vì muốn lợi dụng mình thôi nhưng trong thâm tâm mình có cảm giác giưa em ấy với mình có một mối quan hệ rất đặc biệt. Mình không đành lòng để em ấy phải xộ khám.
Hơn nữa, tính mình vốn ưa chuyện bao đồng lại yêu nghề. Tự nhiên có vụ án như vậy nhảy múa trước mắt. Mình không thể không can thiệp.

Vậy nhưng bắt đầu từ đâu, khi trong tay mình thông tin về vụ án gần như là con số 0. Bạn bè mình làm trong ngành công an cũng nhiều. Nhưng không có ai làm ở huyện Thạch Thất cả.Chỉ còn cách tìm về gia đình em ấy thôi vì em ấy chưa đủ 18 tuổi, Việc bắt giữ phải báo về gia đình và người giám hộ.
Trước em Nhung cũng có lần nhắc đến gia đình với mình. Em ấy không có bố, hoặc là không biết bố mình là ai, từ bé đã sống với mẹ ở PX.
Mình gọi điện lại cho em Thảo để xin thông tin về gia đình em ấy. Em Thảo thì về nhà em Nhung rồi nhưng không biết địa chỉ. Em ấy chỉ nhớ đường về thôi. Vậy là mình đành hẹn em ấy sáng hôm sau về quê em Nhung.

Sáng hôm sau, mình chở em Thảo trên con xe thồ lạch bạch của mình hướng quốc lộ 1A cũ về PX. Từ đường quốc lộ rẻ vào đường làng, lòng vòng thêm một hồi nữa thì mình về tới làng của em ấy.
Bắt đầu vào đến cổng làng, mình cảm thấy một không khí đìu hiu lạnh lẽo bao trùm từng nóc nhà cho đến nhành cây ngọn cỏ.
Mình nhớ lại, trước em Nhung có kể với mình về làng của em ấy. Mẹ em ấy kể thì cách đây khoảng 20 năm, làng em ấy rất trù phú, nhiều hộ khá giả. Nhưng từ khi dân làng phá dỡ một cái đình thì cả làng gặp toàn chuyện không may. Đàn ông thanh niên trong làng thi nhau chết bất đắc kỳ tử,cứ tầm 30-40 là lên đường. Xong sau chết nhiều quá thì những chú còn lại sợ quá trốn hết lên thành phố làm thuê làm mướn. Để lại cả làng toàn đàn bà con gái. Thanh niên làng khác cũng éo dám sang tán.
Rồi không hiểu sao, con gái trong làng cũng bỏ đi tứ xứ, theo em Nhung nói thì hầu hết cũng làm gõ. Đi 5-10 năm lại bồng bế về 1-2 đứa con. Mà những đứa đấy con trai lớn lên mà không nhanh chân trốn lên hn thì lại chết bất đắc kỳ tử, con gái rồi cũng làm gõ. Cái vòng luẩn quẩn đấy đến đời em Nhung cũng được 20 năm rồi. (Chắc trong thớt sẽ có nhiều anh em biết cái làng này, hi vọng anh em ko public thông tin. Vì chuyện này ko chỉ ảnh hưởng đến cá nhân 1 người nữa. Mà là cả làng đó. Anh em cố gắng giúp mình nhé).

Lại nói chuyện mình chở em Thảo về làng đó. Trước khi vào làng đường xá đang tấp nập, mà rẽ vào làng là u uất, vắng vẻ. Cũng có một vài người đi đường, nhưng chủ yếu là đàn bà con gái, nếu là con trai thì cũng chỉ có mấy đứa choai choai đầu xanh đầu đỏ, phóng xe như ăn cướp trên đường thôi.

Em Thảo dẫn mình đến cuối làng. Nhà em Nhung trên một mảnh đất khá rộng, cũng có vườn cây ăn trái và một hàng cau trước cửa. Mình vốn là người thích cây cối vườn tược, nhưng nhà em Nhung vẫn cho mình cảm giac gì đó lạnh lẽo gai gai người.
Dắt xe vào trong ngõ mình thấy 2 gian nhà cấp 4 và một cái sân rộng. Kiểu nhà ở quê điển hình.
Mình vào nhà đánh tiếng nhưng không có ai trả lời. Mình với em Thảo đành ngồi đợi trước hiên. Ngồi nửa tiếng mà không thấy ai, mình sốt ruột ra ngoài ngõ đứng. Lát sau có 1 bà cụ tầm ngoài 60 đi bộ qua, mình mới chạy lại hỏi: Bà ơi cho cháu hỏi đây có phải nhà Nhung không ạ.
Bà cụ nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ đáp: Vâng, đây là nhà cái Nhung. Mà nó lên Hà Nội mấy năm nay. Thỉnh thoảng mới về thôi. Thế nó nợ nần gì cậu à, hay cậu là công an ?
Mình cười đáp: Không cháu là bạn Nhung thôi. Cháu về tìm mẹ Nhung có chút việc ạ.
Bà cụ thấy thế cũng không bỏ ánh mắt dò xét, nhìn mình một hồi rồi đáp: Cái Vân thì chắc giờ này đang tụ tập nhà cái tú thôi. Ở ngay cái ngõ đối diện ấy. Chắc lại đang tá lả. (Lúc đó mình mới biết mẹ em Nhung tên là Vân)
Nói xong bà cụ lại lững thững đi. Nhìn bà cụ bước chầm chậm trên con đường vắng tanh lặng lẽo. Thật có cảm giác gai gai người.
Mình lắc đầu rồi quay lại gọi em Thảo đi sang nhà đối diện. Nhà này cũng lạnh lẽo và vắng lặng như nhà em Nhung. Mình gọi to: Cô Vân ơi.
Đáp lại là giọng bực tức của phụ nữ còn rất trẻ: Đở mờ, Đứa nào gọi đấy. Gọi cái lol gì mà gọi.
Lát sau thì trong nhà mở cửa, một người phụ nữ ngoài 30, mặc quần jean, áo 2 dây bước ra. Mình hơi bất ngờ nhưng nhận ra ngay đây là mẹ Nhung. Cả 2 giống nhau đến kỳ lạ. Từ khuôn mặt tròn, mắt to, mũi cao, làn da trắng. Đến bộ ngực đồ sộ và vòng 3 căng tròn.
Mẹ Nhung còn rất trẻ, so với Nhung thì giống 2 chị em hơn. Và xét về hình dáng bên ngoài thì mình nghĩ mẹ Nhung chỉ tầm 29-30. (Để tiện xưng hô, từ giờ mình sẽ gọi mẹ Nhung là Vân nhé, vì thực tế ngoài đời mình cũng gọi là chị thôi. Chị ấy so với mình có khi còn trẻ hơn vậy).

Vân bước ra nhìn mình hất hàm hỏi: Anh là ai, tìm tôi có việc gì.
Mình cười đáp: Dạ, chị có phải mẹ của Nhung không, em muốn hỏi chị về chuyện của Nhung.
Vân: Anh có phải công an không, cái Nhung nó bị bắt rồi, tôi cũng đã lên khai hết những gì tôi biết. Đéo còn gì để nói thêm đâu.
Mình đáp: Dạ không, em ko phải công an, em là bạn của Nhung. Em đến đây hỏi chị về chuyện của Nhung xem em có giúp gì được nó không. Em là luật sư.
Vân: Đm, luật sư thì làm cái đéo gì. Công an nó khởi tố rồi, đéo làm được gì đâu. Nó đi một vài năm rồi về. Quan trọng đéo gì đâu.
Nói đến đấy Vân ngồi xuống hiên, rút ra 1 bao esse, châm lửa, rít một hơi và nhả khói rất điệu nghệ. Khuôn mặt quyến rũ và từng trải ẩn sau làn khói trắng, hợp với cảnh vật u ám xung quanh tạo nên một không khí rất liêu trai và ma quái.
Mình lắc đầu, xua tan những ý nghĩ quái đản hỏi: Chị biết Nhung nó cướp bao nhiêu tiền không.
Vân chớp mắt nhìn theo làn khói một lúc rồi lạnh nhạt đáp: Hình như gần 200 triệu, đéo nhớ rõ.
Mình giật mình: Vậy nếu bị kết án, Nhung có thể nằm trong trại 7-15 năm đấy.
Vân liếc mình bằng đôi mắt đẹp đáp, giọng vẫn hững hờ: Biết rồi.
Mình: Chị đành lòng nhìn con mình nằm trong trại 15 năm à.
Vân đáp, lần đầu tiên giọng bớt nanh nọc: Không đành lòng thì cũng làm được gì. Tôi không có tiền chạy cho nó.
Mình: Em biết thế nên mới đến đây. Để xem em có giúp được gì chị với Nhung không.
Vân xẵng giọng: Tôi cũng éo có tiền trả cho cậu.
Mình: Em với Nhung là bạn mà. Tiền bạc đâu quan trọng gì.
Vân nheo nheo mắt cười cười khoe cái má lúm đồng tiền (hoá ra cái má lúm cũng di truyền được): Cậu là người yêu cái Nhung à.
Mình cười: Dạ không, em với Nhug chỉ là bạn thôi.
Vân nhìn mình dò xét, cái kiểu nhìn giống bà cụ đi đường lúc nãy, hình như người dân ở đây họ chẳng tin ai. Họ nghĩ không còn ai là người tốt nữa thì phải.
Rít hết điếu thuốc, Vân nói: Cô cậu sang đây nói chuyện. Rồi xoay người đi về nhà.
Mình chậm rãi bước sau, nhìn theo dáng đi của Vân. Lúc đó và cả bây giờ ngồi type chap này mình vẫn nhớ đến câu:
"Dáng đi lắt lẻo mình xà
Cả đời lận đận chồng xa con gần"
Hình như nó vận vào cuộc đời của vân vậy


---------------------------
Rít hết điếu thuốc, Vân nói: Cô cậu sang đây nói chuyện. Rồi xoay người đi về nhà.
Mình chậm rãi bước sau, nhìn theo dáng đi của Vân. Lúc đó và cả bây giờ ngồi type chap này mình vẫn nhớ đến câu:
"Dáng đi lắt lẻo mình xà
Cả đời lận đận chồng xa con gần"
Hình như nó vận vào cuộc đời của vân vậy

Mình và Vân bước vào nhà, Thảo thì nó ko muốn nghe chuyện với không chịu được mùi thuốc nên lang thang ngoài vườn. Cả gian nhà chỉ có 1 cái giường, 1 cái bàn và 1 cái tủ đựng quần áo. Cũng chả có nước nôi gì cả. Vào nhà Nhung chỉ cái ghế đẩu bảo mình ngồi đó. (Cái ghế này chắc từ thời napoleon cởi truồng quá, cái hồi 3-4 tuổi nhà mình vẫn dùng cái ghế kiểu này). Mình không nghĩ là Nhung nó thu nhập hàng trăm triệu một tháng mà lại để mẹ nó sống như thế này.

Vân lại đốt thuốc, mơ màng trong làn khói và hỏi mình: Cậu muốn hỏi gì.
Mình đáp: Hôm trước chị lên công an lấy lời khai, họ có cho chị gặp Nhung không.
Vân đáp cộc lốc: Có.
- Vậy chi có biết nội dung vụ án như nào ko, kể lại cho em nghe xem.
Vân nằm dải ra giường, đầu gối lên tay chầm chậm kể lại. (Đoạn này mình kể theo ý hiểu của mình với lại xâu chuỗi một số nội dung sau này vào nữa, vì lúc đó Vân kể không chi tiết mà nói thì chỏng lỏn nên khó diễn tả được hết câu chuyện)

"Hoá ra hôm đó, một thằng đàn em cũ của Đăng cáo nó biết em Vân (Vân này là vân gõ quịt tiền của em Nhung, từ giờ mình gọi là em V cho đỡ nhầm lẫn với mẹ Nhung nhé) đang ở nhà nghỉ Thuỳ Linh dưới Thạch Thất. Thằng này báo cho Nhung, bảo Nhung có đi đòi nợ không thì nó cho người qua đón. Lúc đó có cả Hoài ở đó nên Nhung đồng ý luôn. Lát sau thì thằng kia cho 3 chú trẻ trâu nữa đi taxi qua đón Nhung với Hoài rồi cả bọn xuống nhà nghỉ Thuỳ Linh. Trên xe, Nhung có nói với cả bọn là: Đến đó, nếu nó không chịu trả thì cả bọn đợi tao ra lệnh mới được xông vào đánh nó nhé. Cả bọn cũng nhất trí.
Đến nhà nghỉ Thuỳ Linh, 5 đồng chí vào thì tóm được em V đang ngồi lễ tân tại đó. Thấy team em Nhung thì em V cũng đã rúm ró lại rồi.
Em Nhung gọi em V ra ngồi sảnh lễ tân rồi hỏi: (đoạn hội thoại này mình chép ý nguyên trong kết luận điều tra luôn nhé)
- Tao đối tốt với mày như thế, có khó khăn gì thì báo chị một tiếng, sao phải trốn chui trốn nhủi như này.
Em V: Dạ, Vì em không muốn đi khách nữa. Mà không đi khách thì không biết bao giờ mới trả được chị. Nên em sợ.
Nhung: Đm, Lúc mày vay tiền tao sắm xe sắm điện thoại sao mày ko sợ. thế bây giờ mày tính sao, có trả nợ không.
Em V: Chị thư thư cho em một thời gian em tìm cách trả chị.
Nhung: Mày làm lễ tân một tháng được 5 tr ko. Có nhịn ăn nhịn tiêu thì đến đéo bao giờ mày mới trả được hết nợ.
Em V: Em sẽ vay mượn mấy đứa bạn trả trước cho chị một nửa, chị cứ yên tâm.
Nhung : Yên tâm cái lol. Giờ mày về đi khách cho tao. Khi nào trả hết nợ thì mày muốn làm gì thì làm. Cỡ mày chỉ 1 tháng là hết nợ thôi.
Em V: Thôi, em xin chị, em không đi khách đâu. Chị tha cho em.
Nhung: Không đi khách cũng được, thế về tao cho mày đi hát với khách thôi, không tiếp khách nữa. Hơi lâu một tí nhưng mà tao còn biết mày làm gì, còn nhìn thấy tiền. chứ ở đây thì đến đéo bao giờ.
Em V: Thôi em xin chị. Cho em thư thư thời gian.
Nhung. Cái đcm, tao đã nói hết nước hết cái, mày đéo nghe thì kệ cmm.
Nói đến đây Nhung cầm cái gạt tàn thuốc lá đập xuống đất vỡ tan. Thấy ám hiệu, team trẻ trâu đi cùng nhảy vào đánh em V túi bụi.
Xong các đồng chí trẻ trâu bắt đầu manh động đập phá lung tung bàn ghế đồ đạc trong khách sạn. Một đồng chí còn đập tủ lễ tân lấy hết tiền trong đó (khoảng 50 tr).
Nhung bảo, đây là tiền của khách sạn có phải tiền của con V đâu lấy làm gì. Nhưng các đồng chí trẻ trâu vẫn ôm tiền mang đi.
Sau đó, cả bọn bắt em V lên xe taxi rồi đi về HN. Đi trên đường do em V gào thét khóc lóc ghê quá nên thằng taxi nhất quyết không chịu chở nữa. Cả bọn đành xuống đi bộ. Em Nhung đang gọi điện điều taxi quen đến thì có một taxi khác đến. Xong đồng chí chủ khách sạn Thuỳ Linh xuống xe bảo bọn em Nhung thả em V ra. Bọn trẻ trâu không nói không rằng lao vào chiến luôn.Xong bọn này còn lột luôn điện thoại với ví của đồng chí chủ khách sạn nữa (Manh động vờ lờ).
Bị oánh xong, đồng chí chủ khách sạn mới xin là cho đồng chí ấy 1 tuần đồng chí ấy sẽ trả thay em V số tiền còn lại.
Em Nhung nghe vậy thì bắt đồng chí chủ khách sạn phải viết giấy cam kết nhận nợ, Đồng chí chủ khách sạn cũng viết.
Xong thì team em Nhung lên taxi về Hà Nội luôn.

Ai ngờ ra, đồng chí chủ khách sạn kia về nhà thì làm đơn tố cáo em Nhung và đồng bọn luôn. 2 tuần sau thì công an huyện gọi em Nhung với em Hoài lên làm việc rồi ra quyết định khởi tố vụ án luôn.

Sau khi bắt giam thì công an cũng thông báo và gọi Vân lên vì Nhung chưa đủ 18 truổi nên cần phải có người giám hộ theo pháp luật." (Đoạn kể lại hơi khô khan do mình không chứng kiến nên anh em thông cảm)

Sau khi Vân kể xong, mình mới hỏi:
- Thế chị có gặp Nhung không, Nhung có nói gì với chị không.
Vân cười đáp: Nó có nói gì với tôi đâu. Nó còn thù tôi lắm.
Mình nghi ngờ: Thù chị ? Sao Nhung nó lại thù chị.
Vân ngồi dậy, uể oải vươn vai rồi nói: Chuyện dài lắm, cậu nghe làm gì. Thế bây giờ cậu định tính sao.
Mình đáp: Nội dung vụ án chị kể em cũng nắm sơ sơ. Có điều có cứu được Nhung hay không thì em không chắc. Giờ chị ký giấy mời luật sư cho em để em vào gặp Nhung trao đổi thêm đã.

Cảm ơn anh em đã theo dõi và góp ý.
Muộn rồi, chúc anh em ngủ ngon.


------------------------
Vân cười đáp: Nó có nói gì với tôi đâu. Nó còn thù tôi lắm.
Mình nghi ngờ: Thù chị ? Sao Nhung nó lại thù chị.
Vân ngồi dậy, uể oải vươn vai rồi nói: Chuyện dài lắm, cậu nghe làm gì. Thế bây giờ cậu định tính sao.
Mình đáp: Nội dung vụ án chị kể em cũng nắm sơ sơ. Có điều có cứu được Nhung hay không thì em không chắc. Giờ chị ký giấy mời luật sư cho em để em vào gặp Nhung trao đổi thêm đã.


Xong xuôi, mình ra vườn gọi Thảo đi về. Vân vẫn thờ ơ ngồi ở hiên đốt thuốc và nhà khói che mờ đi khuôn mặt đượm buồn.
Trên đường về, mình hỏi Thảo: Nhung nó thù chị Vân lắm hả em.
Thảo cười đáp: Em là cái Nhung em cũng thù.
Đoạn Thảo kể lại cho mình nghe.

Nhung là con của Vân và mối tình đầu. Mối tình đầu của Vân - bố của Nhung cũng là người cùng làng. Theo cái trào lưu của cả làng, năm 17 tuổi Vân đã có bầu và sinh Nhung. Nhưng đồng chí bố trẻ năm đó sợ cái dớp của làng, thêm nữa là không có nghề ngỗng gì để nuôi vợ con nên phẫn trí bỏ vào nam không nói với Vân một lời.
Bị bỏ rơi, Vân hận đồng chí bố trẻ, quay ra hận luôn cả Nhung. Vứt Nhung lại cho mẹ già nuôi. Nhung bỏ lên thành phố làm gõ.
Nhung sống lay lóc với bà đến năm 5 hay 6 tuổi gì đó thì bà mất. Vân không còn cách nào khác phải quay về làng đón Nhung lên Hà Nội.
Sống cùng mẹ trong động gõ từ bé nên Nhung sớm coi chuyện đĩ điếm là bình thường. Nhung nhanh chóng hiểu được cách thức bảo kê, điều gái, đi khách, chạy công an ...

Khi Vân bước sang tuổi 30 thì cũng là lúc các tay chăn dắt đẩy Vân ra đường. Tính ra làm gõ mà trụ được đến năm 30 tuổi như Vân cũng hiếm.
Hơn một thập niên cống hiến cho hàng nghìn đàn ông Việt Nam khiến cho hàng họ của Vân xuôngs cấp nghiêm trọng dù vẫn còn giữ được khuôn mặt xinh xắn và quyến rũ.
Khổ thân Vân và khổ thân cả Nhung là bằng đấy năm làm Hà Thiên Lộn, nhưng Vân cũng chẳng để ra được đồng nào. Tất cả chỉ vì máu me lô đề cờ bạc, lại bị bọn tú ông, tú bà bóc lột bằng những khoản vay nợ lãi.

Nhưng may mắn cho Vân và bất hạnh cho Nhung, thời điểm đó Vân kiếm được một "con gà khốn nạn" tương đối khá giả về tiền bạc. Hai mẹ con Vân được "con gà khốn nạn" đó thuê nhà riêng và chu cấp tiền bạc.
Nhung lúc đó 13 tuổi, như cỏ dại lớn lên không sự chăm sóc, Nhung sớm bỏ học, và chơi bời với những đứa đua đòi khác. Tất nhiên, thừa hưởng vẻ đẹp ma mị của mẹ, Nhung sớm được nhiều đại ca có tiêng để ý đến. Trong đó có Đăng cáo, thanh niên đầu gấu và đẹp trai nhất huyện. Đăng cáo dùng mọi thủ đoạn để chiếm được lòng người đẹp, từ lãng mạn ga lăng đến những vụ anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng trong khi mỹ nhân đang dần dần xiêu lòng thì tai hoạ ập đến. Không may cho Nhung và quá đen cho Đăng cáo là Nhung lại đang ở nhờ nhà của thằng chó "Con gà khốn nạn"
Tất nhiên là những thằng dâm dê đê tiện như "con gà khốn nạn" không bao giờ cưỡng lại được vẻ đẹp dậy thì mơn mởn của Nhung. Trong một lần Vân vắng nhà, thằng "con gà khốn nạn" đó đã hiếp Nhung, đặt viên gạch đầu tiên cho cái nghiệp gõ của Nhung sau này.

Đau khổ và tuyệt vọng, Nhung mang chuyện đó nói với Vân. Nhưng bất hạnh là Vân không tin hoặc giả vờ không tin chuyện đó. Vân biết là giờ rời thằng chó kia ra là cuộc đời Vân sẽ xuống dốc không phanh, sẽ ra đường, sẽ không con ai cũng phụng, sẽ không còn ăn trắng mặc trơn.

Một con bé 13 tuổi bị hiếp, người thân duy nhất cũng không tin nó, khốn nạn thay cho cuộc đời của Nhung. Em bỏ nhà đi, và kể lại toàn bộ sự việc cho Đăng cáo. Không nghĩ nhiều, ngay chiều hôm đó Đăng cáo tụ tập đàn em chặn đường cho thằng chó kia một trận thừa sống thiếu chết. Và cả tháng sau đó, Đăng cáo cho đàn em rình, thằng chó kia cứ hở ra là ăn đập.

Thằng chó chết hãi quá trốn cmn đi mất luôn. Tất nhiên là bỏ Vân lại. Đến lúc đó thì Vân quay sang thù Nhung. Vân nghĩ rằng vì Nhung mà Vân giờ phải bơ vơ. phải đứng đường.
Còn Đăng và Nhung mặn nồng hạnh phúc được mấy tháng thì phát sinh đến chuyện em Quyên 2 lưng phát hiện và báo cho Vân. Vân đi tố cáo công an để trả thù chính con gái đẻ của mình.
Vậy là Đăng cáo vào tù. Và Nhung chính thức bước vào con đường má mì chăn gõ.
Nhung có quá nhiều lý do để căm thù Vân.
Nghe Thảo kể mình thực sự thấy choáng váng. Những chuyện mà trc giờ nghĩ chỉ có bọn lều báo mới quay tay ra được thì giờ lại xuất hiện ngay bên cạnh mình. Ngay chính cuộc đời của cô bé vẫn hay nhìn mình cười tinh nghịch khoe cái má lúm đồng tiền và chiếc răng khểnh ....

Mình phải cứu em bằng mọi giá.

Dừng chap này ở đây cho anh em đọc trước.
Mình đang viết tiếp chap sau nhé.
Cảm ơn anh em đã ủng hộ.
Thân.


--------------------------
Sau hôm nói chuyện với Vân, mình biết rằng những thông tin Vân cung cấp không hoàn toàn chính xác. Đó chỉ là những thông tin mấy thằng điều tra viên ốp vào thôi.
Nhung dù có quái kiệt đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là con nhóc 16 tuổi vài ngày. Một khi đã vào trại gặp mấy thằng cha điều tra viên lão luyện thì cũng trở thành con rối mà thôi.
Chắc hẳn anh em đã nghiên cứu hầu hết những chân kinh, bảo điển của các tiền bối đi trước công bố trên voz. Chắc không lạ gì những trò thông tai, treo tay, lau nhà ... khi hỏi cung.
Mình mạn phép múa rìu qua mắt thợ, kể sơ sơ những cách ép cung của các chú điều tra viên. Những trò này có cái mình đươc thân chủ kể lại, có cái mình được anh em bên điều tra giới thiệu trong lúc trà dư hậu tửu.
- Trò thông tai thì chắc anh em biết rồi. Hầu hết cả nam lẫn nữa khi bị bắt tạm giam thì điều đầu tiên là được các bác điều tra viên tháo giầy, dép hoặc tông vả cho một phát ù tai. Trò này gần như là bất biến, vì hầu hết thân chủ của mình và anh em điều tra viên đều nhắc đến chiêu này.
- Trò treo tay. Trò này các chú điều tra viên cũng áp dụng với cả nam lẫn nữ. Đó là dùng dây cước buộc ngón tay trỏ và treo lên. Các đồng chí bị can sẽ phải đứng kiễng chân nếu không muốn dâu cước kéo căng tay mình ra.
- Trò lau nhà: Trò này thì nhẹ nhàng, chỉ áp dụng cho nữ. Khi các đồng chí bị can không chịu ký vào biên bản hỏi cung (mà phần lớn nội dung không phù hợp với mong muốn của các bị can), điều tra viên sẽ đưa cho các đồng chí ấy một mảnh vải và bắt lau đi lau lại cái phòng hỏi cung, đến khi nào chịu ký vào biên bản thì thôi.

Đánh đấm thì trước đây nhiều, nhưng vài năm gần đây cũng hạn chế rồi. Mà điều tra viên thì đánh khéo lắm. Không nhiều trường hợp sưng mặt sưng mũi bầm dập thân thể như báo chí đăng đâu. Trong ngành họ gọi những thằng hỏi cung mà đánh lộ liệu kiểu vậy là "Công an nhựa"

Mà thương thì đã vào trại thì chẳng cần đánh, nó cứ nhốt riêng ra một vài ngày đến một tuần, không cho tiếp xúc với bên ngoài thì rồi dần cũng ngoan như cún. Mình gặp nhiều trường hợp, thân chủ đến gặp trước khi bị bắt. Đã tốn cả buổi để tư vấn động viên, là dù thế nào cũng phải giữ vững lời khai như thế. Vậy mà mấy hôm sau vào gặp thì khai lại hoàn toàn. Thậm chí có đồng chí vào trong trại mấy ngày không biết được các anh bảo ban như nào mà nhất quyết ko thuê luật sư nữa. Mà toàn các đồng chí cộm cán đầu 2 thứ tóc, kinh nghiệm đầy mình ở ngoài nói có người nghe đe có người sợ ấy chứ.

Thế nên theo mình đoán thì thông tin Vân kể chỉ đúng một phần thôi. Muốn cứu được Nhung phải gặp được Nhung. Phải nắm được cốt lõi của vấn đề mới tìm ra hướng bào chữa được.

Ngay hôm sau, mình làm thủ tục luật sư gửi lên cơ quan điều tra và xin được vào gặp Nhung. (Lúc đó đã biết Nhung bị tạm giam tại Trại tạm giam số 1 - Câù Diễn.
Đợt đó đang vụ rét đậm, mưa phùn gió bấc, 3 ngày liền mình ngồi trầu trực ở cổng trại giam mà không thể nào vào được. Các đồng chí đầy tớ viện đủ lý do để không cho mình vào. Lúc đó mình mới đi làm được mấy năm, quan hệ chưa nhiều để nhờ vả. Nghĩ lại lúc đó cảm giác sốt ruột và bế tắc đến cùng cực. Mình biết cứ như này chỉ cắm đầu vào đá. Công an nó ghét luật sư và cũng không sợ luật sư. Muốn gặp em Nhung chắc mình phải ngồi đây đợi đến khi em Nhung thụ án 15 năm xong quá. Lúc đó chắc em Nhung cũng tã như Vân bây giờ. Làm ăn mẹ gì nữa (J/k )

Hết ngày thứ 3 mình lại lóc cóc phi xe về, trên đường suy nghĩ mông lung, mình chợt nhớ đến thằng cha X, công an quận. Thật lúc đó mình còn cách nào khác thì chả bao giờ mình nghĩ đến thằng mặt l đấy.
Mình gọi điện cho Thảo xin số thằng mặt l đoạn gọi cho nó.
Mình: Anh X à,
Mặt l: Ai đấy
Mình: tôi T.A bạn Nhung đây. Anh có rảnh anh em mình cafe tôi nhờ chút việc.
Mặt L: Chuyện lol gì, chuyện con Nhung bị bắt ấy gì. Liên quan đéo gì đến tao. Kệ cụ bọn mày chứ.
Xong nó tắt máy. Mẹ lúc đó mình chỉ đập mẹ nó máy ra, ức chế cái thằng mặt lol đấy quá.
Mình gọi lại thì nó không bắt máy. Mình đành nhắn tin: "Tôi có đoạn video"
Nhắn được 30s thì thằng con giời gọi điện lại, giòng khác hẳn
Mặt l: Giờ ông muốn gì.
Mình:30p nữa Ông ra quán cafe win win đi. Không chết đâu mà lo.

30p sau thì thằng con giời vác xác đến win win thật. Nó ngồi xuống giọng cố tỏ ra thân thiên: Giờ ông muốn gì.
Mình đang sốt ruột nên cũng éo muốn nhìn mặt cái thằng lol đáy nên vào thẳng vấn đề luôn: Ông xem có người quen dưới trại giam số 1 không. Tôi muốn vào gặp trao đổi với Nhung.
thằng mặt lol chối ngay: Tôi làm ở quận, quen thế đéo nào được bọn dưới đó. Ông nhờ người khác đi.
Mình cười đáp: Ông không quen thì nhờ người khác quen. Hồ sơ luật sư tôi làm đầy đủ rồi. Chỉ là bọn dưới đấy nó làm khó dễ thôi. Ông nhờ người nói hộ tôi một câu là được.
Thằng mặt lol nghĩ một lát rồi đáp: Để tôi hỏi thử xem, nhưng không hứa trước đâu.
Nghe câu này mình biết là có khả năng được rồi, nhưng phải chốt 1 câu để nó nhiệt tình hơn: Ông xem cố gắng giúp tôi vụ này, máy tình Nhung tôi đang câm, xong việc tôi sẽ xoá file video đó luôn. Mà nếu không xong việc thì ông cũng đừng trách tôi.
Nói Xong mình đứng lên về luôn.

Vừa về đến nhà thì thằng con giời nhắn tin: Mai xuống luôn đi. Nhớ xoá file.
Mình cười nghĩ: Đợi tao cứu em Nhung về rồi em ấy xoá cho mày.

........................................

Chap sớm cho anh em nào ngủ sớm.
Vẫn đang viết tiếp nhé.


-----------------------
Hôm sau mình xuống làm thủ tục phát thì được vào luôn. (chứng tỏ thằng mặt lol quen biết rộng phết, mình hạ quyết tâm sẽ không bao giờ xoá file video của nó trong usb nữa. Thông hoặc bị thông, quá rõ ràng).
Đó là lần đầu tiên mình được gặp thân chủ trong trại giam lại là gặp em Nhung. Cảm giác hồi hộp khó tả.
Bình thường thì luật sư sẽ phải có điều tra viên đi cùng thì mới được gặp thân chủ (luật không quy định điều này nhưng thực tế thì ở Việt Nam trong giai đoạn điều tra không bao giờ điều tra viên nó cho luật sư được gặp riêng thân chủ, chắc tại mình sống ở nước đất nước dân chủ nên mới đc như thế chứ ở nước ngoài nó vẫn cho gặp bình thường)
Vậy mà hôm đó không có điều tra viên, mình vẫn gặp đươc điều tra viên, chứng tỏ thằng mặt lol cũng không phải tầm thường, chắc cái video làm cậu đái ra máu nên mới bất chấp làm thế.
Sau khi bị lục soát sờ mó từ chân đến đầu, mình được dẫn vào một căn phòng nhỏ, có 1 cái bàn và 2 cái ghế băng dài. Ngồi đợi một lúc thì cửa mở, một đồng chí công an nữ khá xinh bước vào, theo sau ... dĩ nhiên là em Nhung.
Em nhìn thấy mình thì ánh mắt sửng sốt, xong như muốn chạy lại ôm mình. Đồng chí công an mở còng tay rồi ngồi xuống chiếc ghế ở sát lạnh lùng cửa nói: Anh chị nhanh lên nhé.
Em Nhung, vén tóc mai, nhoẻn miệng cười khoe má lúm đống tiền rồi tiến đến chiếc ghế băng đối diện mình ngồi xuống.
Tính đến lúc đó em Nhung đã bị giam khoảng hơn 1 tuần. Nhìn em khác trước nhiều lắm. Gầy hơn, trắng hơn (kiểu cớm nắng), tóc mái loà xoà trước mặt. bộ quần áo tù không che được vẻ đẹp ma mị và những đường cong ẩn sau đó (không hiểu sao tả Nhung mình rất thích dùng từ đẹp ma mị )

Em nhìn mình cười: Em tưởng anh quên em rồi, sao anh cũng mò vào được trong này vậy.
Mình: Anh nhớ em, em ở đâu anh cũng sẽ tìm được thôi.
Em im lặng, thu lại nụ cười nhìn mình, mắt nhoà lệ: Sao anh tốt với em vậy. Em chỉ là một con đĩ thôi mà.
Mình cũng im lặng, nghĩ đến số phận của em, rồi nhìn lại hoàn cảnh 2 đứa gặp nhau lúc đó, mắt cũng cay cay.
Nhưng giờ không phải lúc bi luỵ. Mình lắc đầu, gạt đi những cảm xúc tiêu cực nói:
Thời gian không có nhiều, em kể lại toàn bộ nội dung vụ việc cho anh, để anh giúp em.
Nhung cười: Sao anh vội thế, gần 2 tháng không gặp, anh cho em ngắm anh với chứ.
Rồi em với tay nắm lấy tay mình, nhìn sau vào mắt mình nhẹ nhàng nói: Cảm ơn anh.
Mình nắm chặt tay em, cười đáp: Đợi anh đưa em ra khỏi đây rồi nói cám ơn cũng chưa muộn. Giờ em kể lại sự việc cho anh nghe đi. Thời gian không có nhiều đâu.
Em chớp mắt kể lại. Nội dung thì cũng tương tự như những gì Thảo và Vân kể lại, có điều có một số tình tiết quan trọng em Nhung nói mình mới biết được.
1 là: Thằng Cảnh (thằng báo cho em biết chỗ em V và cử 3 ku trẻ trâu qua đón) vốn dĩ có tranh chấp về việc bảo kê nhà nghỉ với thằng Tuấn (chủ nhà nghỉ).Chính Cảnh chỉ đạo cho bọn trẻ trâu đến đó đập phá, cướp tiền và đánh tiền. Cảnh đưa em Nhung đi đòi nợ chỉ để có cớ đập phá và dằn mặt Tuấn thôi.
2. là: Sau hôm đấy Cảnh đã bỏ trốn. Công an đã phát lệnh truy nã nhưng chưa tìm thấy.
3 là: Trên taxi hôm đó, Nhung có nói bọn nó không được đánh cái V (Vì Nhug vẫn quý V, chỉ đến để thuyết phục V về thôi). Vấn đề là khi bị bắt, tất cả 3 thằng trẻ trâu kia đều khai là Nhung bảo bọn nó đánh, bảo bọn nó đập phá. Chỉ có Hoài là khai đúng sự thực.
4 là: Tuấn có chú ruột là thẩm phán TAND thành phố Hà Nội. Chính ông này tác động xuống nên vụ việc mới diễn biến nhanh như vậy.
Mình hỏi thêm thì được biết Tuấn trước cũng quen Đăng cáo nên có biết Nhung. Sau hôm đó có báo cho Nhung biết vụ tố cáo ra cơ quan công an. Nhưng khi công an nó hốt cả ổ thì Tuấn cũng kệ.
Đến đây thì đồng chí công an nữ báo là hết giờ làm việc. Nhung đứng dậy, bước sang ôm lấy mình. Bình thường ở cạnh ẻm toàn mùi nước hoa rồi son phấn. Trong tù làm gì có mấy thứ đó, nhưng em ôm mình vẫn có một mùi hương ngọt ngào toả sang. Với mình đó là hương thơm kích thích đàn ông nhất. E ép sát ngực vào mình rồi thì thầm. Chìa khoá nhà em Thảo cầm. Anh sang nhà lấy tiền ở trong ngăn tủ dưới cùng để lo việc. Đoạn em thơm vào má mình rồi quay đi.

Viết đến đây thôi nhé. Mình viết cả tiếng, anh em đọc 2,3p đã hết. Dù sao mình cũng rất vui anh em đã quan tâm đến chuyện của mình.
Cám ơn anh em đã động viên
Chúc anh em ngủ ngon.
Thân.
-------------------------
Đến đây thì đồng chí công an nữ báo là hết giờ làm việc. Nhung đứng dậy, bước sang ôm lấy mình. Bình thường ở cạnh ẻm toàn mùi nước hoa rồi son phấn. Trong tù làm gì có mấy thứ đó, nhưng em ôm mình vẫn có một mùi hương ngọt ngào toả sang. Với mình đó là hương thơm kích thích đàn ông nhất. E ép sát ngực vào mình rồi thì thầm. Chìa khoá nhà em Thảo cầm. Anh sang nhà lấy tiền ở trong ngăn tủ dưới cùng để lo việc. Đoạn em thơm vào má mình rồi quay đi.

Sau buổi nói chuyện với Nhung về, mình cảm nhận có thể cứu được Nhung. Dù rằng thời điểm đó chắc hẳn hồ sơ đã được cơ quan điều tra dựng khá đầy đủ.
Có 2 việc cần phải làm ngay, thứ nhất là tìm ra Cảnh, thứ hai là gặp Tuấn. Việc đầu tiên mình biết không có khả năng rồi, đành phải trông cậy vào các bác đầy tớ nhân dân thôi.

Việc thứ 2 thì bắt buộc phải làm. Trong bất cứ vụ án hình sự nào có bị hại, thì việc đầu tiên phải làm là thương lượng được với bị hại. Vì dù có vác tiền đi chạy án thì các chú điều tra cũng hướng dẫn quay lại vòng đàm phán với người bị hại. Chỉ khi người bị hại rút đơn hoặc làm đơn xin giảm án rồi thì các chú điều tra viên mới dám đường hoàng nhận tiền. Đơn giản vì các chú biết, nếu không bịt miệng được người bị hại thì dù có thay đổi lời khai, thay đổi hồ sơ như thế nào đi nữa, chuyển sang viện, sang toà mà bị hại nó còn khiếu nại hoặc kháng cáo thì các chú cũng không yên thân được.

Bị hại trong vụ này là bạn Tuấn và bạn V. Nhưng theo mình nhận định thì chỉ cần đàm phán được vơi bạn Tuấn thì bạn V cũng sẽ xong thôi.
Quyết định rồi, Mình gọi điện cho Thảo xin địa chỉ nhà nghỉ Thuỳ Linh.
Chiều hôm sau mình một ngựa phi xuống Thạch Thất, tìm đến nhà nghỉ Thuỳ Linh.
Nó là một căn nhà 5 tầng trong khuôn viên tương đối rộng. Có một dẫy nhà mái bằng nằm ở bên cạnh. Trên biển thì có cả dịch vụ matxa xông hơi.
Lúc mình đến công thì có một đồng chí tóc vàng quần jean rách chạy ra hỏi: Anh nghỉ giờ hay nghỉ qua đêm ạ.
Mình cười đáp: Anh Tuấn có ở đây không bạn, cho mình gặp Tuấn.
Ku quần rách hỏi lại: Anh có hẹn với anh Tuấn không ạ.
Mình đáp: Mình ko hẹn nhưng có việc cần gặp thôi. Cậu vào báo giúp với Tuấn một tiếng.
Ku quần rách: Anh Tuấn giờ không có nhà, anh vào nhà ngồi, để em gọi điện báo anh ấy.
Mình dựng xe rồi bước vào sảnh nhà. Đây là hiện trường hôm xảy ra vụ án. Cũng đã được hơn 20 ngày rồi mà các đồng chí vẫn chưa thay đồ mới. Bàn ghế gẫy được xếp vào một bên. Cái bàn tiếp khách chờ vỡ kính chỉ còn chỏng chơ mấy cái chân. Quầy lễ tân bị thủng một lỗ lớn. Các đồng chí xếp tạm một cái bàn nhựa thế vào chỗ cái bàn vỡ kính. Ở đó hiện giờ đang có bốn em ngồi chơi bài.
Thấy mình các em cũng chẳng nói năng gì, vẫn tập trung vào chuyên môn. Do đã có kinh nghiệm tiếp xúc với team gõ của em Nhung nên liếc sơ qua mình biết ngay đội này cũng là gõ thôi. Có điều các em ở đây đều quá lứa lỡ thì, có một em nhìn trẻ trẻ tí thì răng lại hơi vổ. Tóm lại, nếu chấm theo thang điểm của thiên địa hội thì các đồng chí này chỉ được 4-5đ. Thua xa đội gõ của em Nhung.
Mình ngồi đợi 1 lúc thì ku quần rách chạy vào báo là anh Tuấn đang bên Đan Phượng, khoảng 1 tiếng nữa mới về đến đây.
Mình đáp: Đã mất công xuống rồi thì phải đợi thôi, bạn cho mình ngồi đây đợi Tuấn nhé.
Ku quần rách: Dạ anh cứ tự nhiên. Xong chạy lại tham gia vào hội bài của mấy em gõ.
Mình ngồi nhìn ngắm nhà, ngắm mông, ngắm zú một lát, cũng chán, mà mình xem chừng mấy đồng chí này hẳn cũng biêt chuyện hôm xảy ra án nên lon mon lại gần.
Kéo ghế ngồi xem, thì thấy các em đang chơi lốc 5 ngàn 1 lá. Đồng chí quần rách đang ngồi hóng. Thấy mình thì các em cũng quay ra cười xã giao rồi lại tiếp tục sát phạt. Nghe chừng có vẻ máu me lắm. Mình ngồi xem, thỉnh thoảng gà bài rồi nói chuyện mấy câu xã giao. Một lúc thì ku quần rách quay ra hỏi mình. Anh quen anh Tuấn lâu chưa ạ, mà anh tìm anh Tuấn có việc gì không.
Mình chỉ chờ có thế liên tìm cách chuyển chủ đề và gợi chuyện: Mình tìm Tuấn có chút việc thôi, liên quan đến vụ đòi nợ ở đây. Mình là anh của Nhung.
Nghe thế, mấy đồng chí kia tỏ vẻ quan tâm nhao nhao hỏi: Ơ thế cái Nhung nó đã đi tù chưa anh.
Mình cười đáp: Vẫn đang giai đoạn điều tra thôi. Mình đến xem có thương lượng với Tuấn để bồi thường được không. Mong Tuấn rút đơn.
Một em gõ tương đối dừ nói: Số con Nhung quá nhọ, bị thằng Cảnh nó gài. chứ anh Tuấn có muốn xịt nó đâu. Trước anh Đăng còn ở ngoài, mấy anh em vẫn đi ăn uống hát hò với nhau suốt.
Ngưng một lát để xuống bài, đoạn ẻm nói tiếp. Hôm anh Tuấn ngồi viết đơn em cũng ở đó, anh viết đơn tố cáo thằng Cảnh mà. À mà nghe nói thằng Cảnh nó vẫn quanh quẩn ở Hà Nội thôi. Đang kiếm tiền chạy vào nam thì phải. Nay anh Tuấn sang Đan Phượng định nhờ người tìm nó.

Nói đến đó thì có tiếng ô tô đỗ ở cổng. Mình ngó ra thì thấy một đồng chí tầm 29-30 vừa xuống taxi đang trả tiền. Ku quần rách cũng ngó ra bảo: Anh Tuấn về rồi đấy, mấy đứa cất bài về phòng đi. Không ông ấy lại mắng cho.
Lát sau thì Tuấn bước vào. Có cặp kính cân nên Nhìn Tuấn thuộc kiểu tri thức chứ không phải dân chơi anh chị.
Thấy mình Tuấn cười xã giao: Xin chào, Anh tìm tôi có việc gì không.
Mình cũng đi thẳng vào vấn đề luôn: Mình là Anh Nhung, đến gặp cậu có mấy chuyện muốn nói.
Tuấn: Tôi nhớ là cái Nhung có anh đâu nhỉ.
Mình: Anh xã hội thôi, thấy Nhung nó bị nạn nên mình muốn giúp.
Tuần tỏ vẻ nghi ngờ: Không phải người yêu à.
Mình đáp : Không phải.
Đoạn tiếp.
Theo mình biết thì cậu cũng có chơi với Nhung, cậu xem có cách nào giúp nó. Chứ nó còn nhỏ thế. Mà nó cũng chỉ là do người ta gài thôi, chứ có biết gì đâu.
Tuấn đáp: Con Nhung nó cũng láo lắm, nó biết nhà nghỉ này của tôi vậy mà đến đòi người, bắt người chả nể nang gì. Nó đã không coi tôi ra gì thì tại sao tôi phải giúp nó.
Mình: Tính cái Nhung nó trẻ con hiếu thắng lại nóng cậu cũng biết. Mình người lớn, chấp trẻ con làm gì. Thêm nữa, người cậu muốn diệt là thằng Cảnh cơ mà.
Tuấn: Cái này tôi cũng đã hỏi người bên công an với viện kiểm sát rồi. Muốn truy thằng Cảnh thì phải truy cả đội cái Nhung. Bọn nó là đồng phạm, cái Nhung mà vô tội thì họ cũng chẳng buộc tội được thằng Cảnh.
Mình: Cậu yên tâm, về mặt pháp lý cậu cứ để tôi lo. Tôi có cách tách Nhung ra khỏi Cảnh. Chỉ cần cậu rút đơn tố cáo Nhung, việc còn lại cứ để tôi lo.
Tuấn: Tôi có tố cáo Nhung đâu mà rút. Tôi tố cáo thằng Cảnh mà.
Mình: Vậy cậu làm lại bản tường trình nói rõ nội dung vụ việc cũng được.
Tuấn: Làm thế tôi được cái gì, tôi chả dỗi hơi.
Nghe đến đây mình biết có cơ hội rồi nên cười nói:
Cậu cứ yên tâm, Tôi với Nhung không để cậu thiệt đâu.
Tuấn: Nói khơi khơi, chả giải quyết được gì. Anh cứ cho con số để tôi cân nhắc.
Mình: Để mình về bàn bạc lại với anh em trong nhà đã. Chốt được con số mình sẽ báo cậu.
Tuấn: Cậu nhanh lên nhé, tôi nghe tin bên điều tra sắp ra kết luận điều tra rồi đấy. Để đến lúc đó lại mệt.
Mình đáp: Ok. Cám ơn, mình sẽ liên lạc với cậu sớm thôi.

Vậy là hướng đi cũng đã tạm ổn, chỉ cần có tiền là sẽ lo được. Giờ quan trọng là thằng Cảnh vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Nếu bắt được nó thi là tốt nhất. Còn không lại phải kiếm cách khác. Nghe mấy em gõ nói thì nó vẫn đang ở Hà Nội, vậy là vẫn có khả năng tìm được nó. Nhưng liệu nên tập trung theo hướng đó, hay chuyển sang hướng chạy án. Lúc đó mình thực sự phân vân vì thời gian không còn nhiều.

Đến đây mình muốn nói chuyện ngoài lề một chút. Trong mấy chap trước, mình có nhắc đến gấu mình vì gấu có tham gia vào câu chuyện này. Tuy nhiên vì không muốn đứt mạch chuyện của anh em nên mình chưa đưa vào.
Gấu mình học cùng đại học với mình. Là con nhà nòi pháp luật, bố và mẹ gấu đều làm thẩm phán. Chị gái gấu thì làm ở viện kiểm sát. Ngày trước đi học hay cả lúc đi làm gấu đều giúp đỡ mình rất nhiều trong công việc. Mình vốn tự nhận là người thông minh, nhưng thực tế thì gấu là người thông minh nhất mà mình đã từng gặp. Nếu có điều kiện mình sẽ kể lại cho anh em nghe chuyện về đồng chí gấu này.
Nhắc đến gấu là vì lúc đó gấu nó hành mình ghê quá. Mấy ngày liên nghỉ làm đội mưa gió đi lo việc cho em Nhung mình không dám nói cho gấu biết. Nhưng gấu nó nghi ngờ mình ngay. Nó dò hỏi mấy lần nhưng mình đều chối bay chối biến. Để nó biết chuyện chắc tan cửa nát nhà.
Nhưng sau khi gặp Tuấn về, quá bế tắc trong việc tìm kiếm Cảnh. Mình vẫn phải quay sang tìm sự giúp đỡ của gấu.

Hết chap nhé.
Cảm ơn anh em đã theo dõi.
Thân.
---------------------------
Nhắc đến gấu là vì lúc đó gấu nó hành mình ghê quá. Mấy ngày liên nghỉ làm đội mưa gió đi lo việc cho em Nhung mình không dám nói cho gấu biết. Nhưng gấu nó nghi ngờ mình ngay. Nó dò hỏi mấy lần nhưng mình đều chối bay chối biến. Để nó biết chuyện chắc tan cửa nát nhà.
Nhưng sau khi gặp Tuấn về, quá bế tắc trong việc tìm kiếm Cảnh. Mình vẫn phải quay sang tìm sự giúp đỡ của gấu.

Phần 26.
Sau hôm đó, mình tập trung vào việc tìm kiếm Cảnh. Mình hiểu đây là mấu chốt để giải quyết vụ việc này. Mình quyết định tìm gặp Thảo để xem có manh mối nào không tiện thể lấy chìa khoá nhà Nhung luôn. . Mình nhấc máy và hẹn ẻm đi cafe.
Qua cuộc nói chuyện với Thảo ở win win quán, mình biết thêm được thông tin Cảnh quê ở Quốc Oai, đã có vợ con. Trước Cảnh quản lý nhà nghỉ Thuỳ Linh. Nhà nghỉ này là của một đồng chí thẩm phán. Sau Cảnh thuê lại và kinh doanh. Được đâu 1,2 năm thấy càng ngày càng đông khách nên đồng chí thẩm phán mới tìm cách huỷ hợp đồng. Sau đó đưa Tuấn về làm quản lý.
Cảnh cay cú mà chưa tìm được cớ để làm gì. Xong nghĩ đến Nhung đang muốn tìm V nên Cảnh thí tốt luôn. Cho anh em đi cùng Nhung đến nhà nghỉ, mượn cớ đòi nợ để đập phá và dằn mặt Tuấn. Không ngờ Tuấn là thanh niên cứng, lại có cây cao bóng cả nên bật lại luôn.
Thảo còn nói một tình tiết bất ngờ là trước Cảnh có cặp với em V, khả năng cao là chính cảnh lôi kéo em V về nhà nghỉ Thuỳ Linh. Vì trong nghề nên Thảo cũng biết là nhà nghỉ Thùy Linh cũng nuôi gái. Em V sang đấy cũng làm gái thôi chứ trong sạch mẹ gì đâu. Sau vụ đó thì em V và Cảnh cũng lặn mất tăm, ko có tung tích.
Vì em V có liên quan đến vụ việc nhưng không bị khởi tố hay truy nã thế nên chẳng việc gì em ấy phải trốn đi cả.Vậy rất có khả năng em V hiện giờ đang ở với Cảnh. Nhưng tìm Cảnh hay tìm em V thì cũng như mò kim đấy bể.
Về phía nhà vợ Cảnh, mình cũng đã lặn lội mò đến nhưng đồng chí này thể hiện thái độ thờ ơ và lạnh nhạt bảo: 2 năm nay số lần anh ấy về nhà đếm trên đầu ngón tay. Anh ấy đi đâu làm sao em biết được. Trước mấy anh công an cũng đến hỏi em mấy lần, em đã nói là không biết mà.
Lúc đó phương án tìm Cảnh rơi vào bế tắc. Mình tính quay sang phương án chạy án, vì sau khi lấy chìa khoá chỗ Thảo. Mình đến nhà Nhung theo lời Nhung chỉ thì thấy ẻm tích luỹ được khoản kha khá. Hoá ra kiếm được bao nhiêu tiền, ẻm mua hết vàng. Minh tính sơ sơ chỗ đó cũng được tầm 15-20 cây.
Nhưng phải cái vụ án này lại có đồng chí thẩm phán đứng đằng sau tác động, nên muốn chạy thì phải nhìn trước nhìn sau cẩn thận. Không khéo tiền mất, tù thì em Nhung vẫn phải đi mà mình thì mất nghiệp. Lúc đó mình thực sự bế tắc trong cái vòng luẩn quẩn đó cho đến một buổi sáng.

Tối hôm trước thì mình vừa lặn lội một lần nữa xuống nhà nghỉ Thùy Linh để thăm dò mấy em gõ dưới đó xem có thông tin của em V không. Nhưng chả được tích sự gì.
Sáng hôm sau là chủ nhật, gấu mình báo mình sang đón đi chơi để bù cho tối hôm trước mình báo bận ở nhà soạn hợp đồng gửi cho khách hàng gấp. Vậy là 8h mình đã phải lóc cóc sang nhà gấu rồi. Đến đầu ngõ thì mình dừng lại gọi điện cho gấu. Chỉ khoảng 2 phút sau là gấu đã ra rồi. (mình rất thích tính cách này của gấu, gấu chưa bao giờ bắt mình chờ quá 5p. Thường là mình chỉ cần đến gọi điện cái là gấu đã ra ngay. Ăn mặc trang điểm gấu cũng đã xong hết rồi).
(Gấu mình thì không thuộc dạng tuyệt sắc giai nhân như em Nhung, em Hoài nhưng gấu biết cách ăn mặc, trang điểm thêm nữa gấu có đôi mắt rất sáng và biết cười (kiểu mắt cười như em gì Linh làm MC truyền hình ấy). Minh yêu gấu vì tính cách, vì trí tuệ, và vì đối mắt đó.
Gấu ra đến nơi xong vui vẻ lên xe luôn. Nhưng vừa ra đến đường quanh hồ tây. Thì gấu bảo dừng xe lại, ra ghế đá ngồi. Lúc đó mình cũng không nghĩ gì vì bình thường 2 đưa vẫn hay ngồi ở đó.
Hai đứa ngồi xuống nói chuyện linh tinh một hồi thì gấu quay sang hỏi:
- Tối qua cậu soạn hợp đồng gì đó, sao không gửi tớ review hộ cho. (bọn mình học cùng đại học nên yêu nau 5 năm vẫn chỉ có cậu tớ thôi)
Mình cười trêu:
- Hợp đồng mua bán hàng hoá thôi, mà chuyển hợp đồng cho cậu xem làm lộ bí mật kinh doanh của khách. Nó đập tớ chết.
Gấu lại cười cười:
- Mà mua bán cái gì vậy cậu.
Mình hơi ấp úng (vì bình thường gấu có hỏi sâu về mấy cái này đâu)
- ừm Mua bán thiết bị thi công ấy.
Gấu: Cụ thể là cái gì ?
Mình đáp bừa: Thì mua máy ép cọc nhồi?
Gấu: Vậy điều khoản về chất lượng hàng hoá cậu quy định như nào ?
Bình thường, nếu để cho mình nhớ lại thì mình cũng nói được thôi, vì hơp đồng kiểu đó mình cũng soạn rồi. Nhưng gấu hỏi đột ngột nên mình ko nhớ kịp được.
Mình: Ờ ... thì ... tở quên rồi. Mà cậu hỏi mấy cái đó làm chi.
Mặt gấu chợt lạnh tanh: Tôi qua cậu đi đâu. Cậu nói dối tớ phải không.
Mình: Cậu lại nghi linh tinh rồi. Tối qua tớ ở nhà chứ đi đâu.
Gấu: Thật ở nhà không. ở nhà cả tối không đi đâu.
Mình: Không đi đâu thật, bận túi bụi vậy đi đâu được.
Gấu: Đã bao lần cậu bị tớ phát hiện rồi. Sao vẫn không chừa vậy.
Mình gắt: Đã bảo không nói dối mà. Chỉ vì không nhớ cái điều khoản hợp đồng mà cậu bảo tớ nói dối à.
Gấu cười nhếch mép (cái kiểu này mình cực kỳ ám ảnh, mỗi lần gấu cười như thế là chứng tỏ gấu chắc chắn bắt được thóp mình rồi): Hôm qua soạn hợp đồng xong phải gửi mail cho khách hàng luôn đúng không. Đưa điện thoai đây tớ check mail xem hộp thư đi có thư gửi cho khách không.
Đến đây thì mình xìu luôn nhưng vẫn cố vớt vát: Sao cậu biết tớ nói dối vậy.
Gâu lạnh te: Xe mới rửa hôm kia. Từ nhà đến cơ quan, từ nhà đến đây làm gì có bùn đất gì mà xe như cái xe thồ thế kia.
Đoạn lại cười nhếch mép tiếp:
Bảo tối hôm qua không đi đâu mà đèn pha chưa tắt kìa. Đừng nói với tớ là cái NA (em gái mình) nó đột nhiên biết đi vespa cổ rồi lôi xe cậu đi chơi nhé. Không thuyết phục đâu.

Haizzz. Đấy không phải là lần đầu tiên mình bị phát hiện nói dối vì những chi tiết nhỏ nhặt.
Mình luôn thua gấu trong những cuộc đấu trí như vây.
Nhưng hầu hết mình đều tìm được cách để hợp lý hoá việc nói dối, chứ không đến lúc đó không biết 2 đưa chia tay nhau mấy trăm lần rồi.
Hôm đó cũng vậy, mình làm bộ mặt chịu trận và im lặng nghe gấu nhiếc móc đây nghiến. Đợi gấu nói chán rồi mình mới nhẹ nhàng:
- Tớ biết tớ nói dối cậu là tớ sai, nhưng tớ không nói dối để đi với con nào cả. Đi với gái thì tìm chỗ nào sạch sẽ, lãng mạn mà đi. Chứ sao phải lặn lội chỗ bùn đất làm gì.
Gấu cười nhạt. Rõ ràng là không tin. Nhưng mình mặc kệ, vẫn nói tiếp:
- Thực ra tối qua tớ có công việc phải đi. Vì khách hàng thôi.
Gấu vẫn không nói gì. Lúc đó mình cũng đã ước lượng hết trong đầu việc nói cho gấu biết vụ việc của em Nhung thì có lợi hại gì rồi. Thế nên mình quyết định nói cho gấu toàn bộ vụ việc. Tất nhiên, mình sẽ nói đây là khách hàng của công ty. Mình được phân để giải quyết.Vậy là mình cắt bỏ toàn bộ phần gặp gỡ làm quen và những vụ giúp đỡ em Nhung trươc đây đi được rồi.

Kể xong trọn vẹn từng chi tiêt của vụ việc mình mới nói: Tớ ko muốn nói dối cậu, nhưng thật sự tớ không muốn cậu biết tớ đi gặp những đứa con gái kiểu như vậy.
Lúc đó mặt gấu hơi giãn ra ( trước giờ khi nghe mình kể những vụ án mà mình phải giải quyết , gấu thường rất quan tâm và thích thú) cười nói: Điên, nói sơm thì ai bắt tội làm gì. Làm luật sư mà không bảo vệ bọn giết người cướp của, đĩ điếm, lừa đảo thì bảo vệ ạ. Người tốt ai người ta thèm nhờ đến ông. Lần sau có phải ngủ với gái để lấy thông tin thì cũng phải nói với tôi. Miễn là đeo bao vào chứ đừng có nói dối. Chết với tôi.
Mình thấy mọi chuyện có vẻ xuôi xuôi rồi nên cũng cười hỏi luôn: Thế theo câu giờ vụ này phải làm thế nào.
Gấu cười: Nếu tớ giúp cậu, sau này em Nhung thoát án, em ấy lấy thân báo đáp thì nhớ quay video lại cho tớ xem đấy nhé. .
Xong gấu quay ra lườm mình nói: Dốt thế, Đã biết được cái V với Cảnh ở cùng nhau, không lôi được thằng Cảnh thì tìm cách dụ cái V ra.
Mình hòi: Thì tối qua đi tìm thông tin cái V còn gì.
Gấu: Dốt, bọn dưới Thuỳ Linh nó mà biết thông tin cá V thì nó chả cử cả băng đi bắt về rồi. Chứ ở đó mà tiết lộ cho cậu.
Mình: Thế làm sao mà dụ được cái V.
Gấu: Cậu nói trước cái V nó có đi khách cho cái Nhung. Vậy giờ hỏi cái Nhung xem có nhớ cái V đi với khách nào không. Nếu Nhung nó cao thủ như cậu nói thì chắc chắn nó sẽ có ghi lưu lại danh sách khách hàng.
(Gấu nói đến đây làm mình nhớ đến cái file lưu trong máy tính của Nhung về lượt khách hàng, ngày đi, cả thông tin khách hàng luôn. )
Xong gấu nói tiếp: Cái V nó đã có ý định trốn nợ cái Nhung thì chắc chắn nó sẽ tìm cách câu kéo khách của cái Nhung. Thế nên chắc chắn nó sẽ cho mấy thằng khách đấy thông tin liên lạc của nó. Hoặc chính nó sẽ lưu thông tin của bọn kia.
Giờ thằng Cảnh với cái V đang trốn chui trốn nhủi. Công an nó dí cho như vậy thì làm gì có tiền. Trước giờ bọn phạm trốn truy nã quan trọng nhất là tiền. Bọn nó mà có tiền thì có thách bố công an cũng không tìm ra được. Hầu hết những vụ bắt phạm truy nã đều là lần từ nguồn tiếp tế mà ra thôi.
Giờ khả năng Cảnh nó ko có nguồn tiếp tế, hoặc có cũng không nhiều. Nên chắc chắn em V sẽ tìm cách đi khách để lấy tiền nuôi 2 đứa thôi. Vì đi khách kiểu gái gọi như này ít khi bị công an tóm được, vừa an toàn , vừa kín đáo.

Đấy tớ đã vạch phương án đến như vậy. Giờ cậu chỉ cần phát tìm lại thông tin của mấy đồng chí khách hàng. Xong phát huy khả năng thuyết phục của cậu để các đồng chí ấy dụ em V ra khỏi hang là xong.



Gấu nói đến đây, mình thấy sáng bừng mọi thứ. Bế tắc đã có thể giải quyết rồi.




..........................................................................

Mình giải thích một chút về đoạn nói chuyện với gấu. Thực ra gấu mình đưa ra phương án giải quyết sau mấy buổi 2 đứa mình trao đổi nữa. Chứ không phải nghe mình nói xong mà đưa ra phương án được luôn. Có điều để đỡ mất công trình bày dài dòng với cho anh em tiện theo dõi thì mình gộp lại luôn một buổi nói chuyện.


Cảm ơn anh em đã quan tâm theo dõi và động viên.
Tối qua đi về hội trường xong nhậu nhẹt, hát hò đến 12h mới về. Sáng nay dậy lại đi đá bóng luôn. Xong về làm việc đến vừa giờ mới xong.
Tranh thủ viết vài dòng cho anh em đỡ gạch mình.
Anh em đọc rồi comment góp ý giúp mình nhé.
Mình đi chơi với gấu đây.
Thân.





-------------------------

Giờ thằng Cảnh với cái V đang trốn chui trốn nhủi. Công an nó dí cho như vậy thì làm gì có tiền. Trước giờ bọn phạm trốn truy nã quan trọng nhất là tiền. Bọn nó mà có tiền thì có thách bố công an cũng không tìm ra được. Hầu hết những vụ bắt phạm truy nã đều là lần từ nguồn tiếp tế mà ra thôi.
Giờ khả năng Cảnh nó ko có nguồn tiếp tế, hoặc có cũng không nhiều. Nên chắc chắn em V sẽ tìm cách đi khách để lấy tiền nuôi 2 đứa thôi. Vì đi khách kiểu gái gọi như này ít khi bị công an tóm được, vừa an toàn , vừa kín đáo.

Đấy tớ đã vạch phương án đến như vậy. Giờ cậu chỉ cần phát tìm lại thông tin của mấy đồng chí khách hàng. Xong phát huy khả năng thuyết phục của cậu để các đồng chí ấy dụ em V ra khỏi hang là xong.

Phần 27.
Theo phương án của gấu, hôm sau mình quay lại nhà Nhung, lục tìm trong máy tính những file ẩn hôm trước. Trong file excel ghi lại thông tin team gõ mình nhanh chóng lần ra thông tin của V. V làm cho Nhung khoảng hơn 1 tháng, đi khách cũng tương đối. Đều đều tầm 2-3 ngày 1 cuốc. Đặc biệt là giá đi khách của V rất cao. Toàn trên 3 triệu 1 cuốc tàu nhanh và không đi qua đêm. Trong danh sách của Nhung thì giá đi khách của V thuộc hàng top. Ngang với Hoài, thậm chí một số lần còn cao hơn. Thảo nào Nhung cưng chiều V thế, và khi V biến mất thì Nhung nhất quyết bắt về bằng được.
Làm sao có thể dễ dàng thả con gà đẻ trứng vàng đi như vậy.

Tổng số khách hàng mà V đi là 11 người. Mình đang tính làm cách nào thuyết phục được các đồng chí này thì mình chợt nghĩ ra một chuyện.
mình vào file excel các đồng chí gà bị em Nhung chăn và đối chiếu với danh sách 11 người khách của V.
Hoá ra lại có một đồng chí Y vừa là gà của em Nhung vừa là khách của em V. Mình cũng nhanh chóng tìm được file video quay cảnh xxx của đồng chí Y với em Nhung. Vậy là xong.
Theo thông tin ghi trong file excel của em Nhung thì đồng chí Y là trường phòng xxx của UBND quận yyy (xin giấu info), 1 vợ 2 con. Tuýp người có quá nhiều thứ để mất.
Mình tính toán xong thì quyết định nhấc máy gọi cho đồng chí Y.
Nghe máy là giọng của người có quyền, có tiền và có nhiều thứ khác nữa: Alo, tôi nghe.
Mình đáp: Tôi là bạn của Nhung, muốn hỏi anh chút chuyện.
Giọng kia hơi gắt: Nhung nào.
Mình cười: Nhung có sdt 0913 xxx xxx chắc anh còn nhớ.
Đồng chí kia vẫn gắt gỏng: Tôi làm sao nhớ được, xin lỗi tôi đang bận, không rảnh đùa với anh.
Mình đành tung chiêu cuối: Anh ngủ với nó rồi mà không nhớ sao. Bấm số nó xem có lưu ko nhé. Nếu nhớ ra thì 15p nữa đến gặp tôi ở quán cafe .... (éo nhớ, nhưng chắc chắn không phải win win). Nói xong mình cúp máy ra xe, phi đến chỗ hẹn luôn. Mình tin là đồng chí Y sẽ buộc phải đến.
Đang trên đường đi thì đồng chí Y gọi điện hỏi lại địa chỉ quán. Con người ta càng có nhiều thì lại càng sợ mất nhiều. Âu cũng là quy luật.
Lát sau mình đã ngồi với đồng chí Y ở quán cafe rồi. Gặp mình Y vào thẳng vấn đề luôn, không quanh có: Giờ cậu muốn bao nhiêu, nói luôn cho đỡ mất thời gian.
Mình cười: Tôi không tống tiền anh. Tôi chỉ muốn anh cung cấp thông tin thôi.
Đồng chí Y: Thông tin gì, nếu liên quan đến công việc của tôi thì chắc chắn ko có đâu.
Mình: Yên tâm, tôi chỉ muốn biết anh giờ còn quay lại với em V không thôi.
Đồng chí Y ngẩn ra một lúc rồi hỏi: V nào ?
Mình: V bạn của Nhung. 3,5 tr 1 shot. Chắc anh không quên được.
Đồng chí ngẫm nghĩ 1 lúc rồi hỏi: Anh xin thông tin nó làm gì ?
Mình: Nó nợ tiền tôi nên tôi muốn đòi thôi. Anh chỉ cần nói chính xác thông tin của nó tôi cam đoan sẽ xoá file video đó đi. Còn nếu không, thì anh biết rồi đó. (Trong mọi cuộc đàm phán mình đều triệt để áp dụng chính sách: "Cây gậy và củ cà rốt").
Im lặng một lúc, đồng chí Y nói: tôi có số đt của V thôi.
Mình: Sao anh biết giờ V vẫn dùng số đó. Lần gần nhất anh gặp V là từ bao giờ.
Đồng chí Y: Tôi vừa gặp V tuần trước.
Nghe đến đây mình mừng húm hỏi lại: Anh gặp V ở đâu.
Đồng chí Y đáp: Ở khách sạn zzzz (cái này cũng ko lộ info được vì khach sạn khá nổi)
Mình tính toán một lúc rồi nói: Giờ anh có thể hẹn V giúp tôi 1 buổi được không.
Đồng chí Y giẫy nảy: Không được, Tôi không muốn dính dáng đến chuyện nợ nần của dân xã hội các anh. Anh xoá file kia giúp tôi thì tôi cảm ơn. Chứ tôi không dính sâu thêm vào chuyện này nữa đâu.
Mình cũng biết là đồng chí Y sẽ nhất quyết ko tham gia vào vụ này nên đáp: Thôi được rồi, vậy phiền anh gọi báo cho V biết là anh có ông bạn muốn gặp V. Việc còn lại để tôi lo vậy.
Đoạn mình bắt Y bấm số gọi cho V ngay trước mặt mình.Em V có nghe máy. Vậy là kế hoạch đã thành công được một nửa.
Chiều hôm đó mình gọi điện cho mấy thằng bạn học cùng đại học, nói sơ qua tình hình cho bọn nó biết rồi sắp xếp kế hoạch.
Mọi chuyện xong xuôi, mình lấy máy gọi cho V. Chuông reo được vài hồi. Đầu dây bên kia bắt máy. Giọng con gái miền nam ngọt lịm: Dạ V nghe. Xin lỗi ai vậy ạ.
Mình đáp: Anh là bạn anh Y, chắc anh Y có báo cho em rồi. Em rảnh không, gặp anh chút được không.
V đáp: Dạ được, anh qua khách sạn zzzz chờ em nhé. Qua lấy phòng rồi nhắn em số phòng.
Mình: Ok em. Nhớ qua sớm nhé. Anh chờ.
Cúp máy xong mình gọi luôn cho mấy thằng bạn báo đợi ở ngoài khách sạn zzzz rồi mình phi xe qua luôn.
Vào khách sạn, nhận phòng. Mình nhắn luôn cho V.
Phải nói là cảm giác lúc đó của mình vô cùng hồi hộp và kích thích. Từ bé đến lúc đó có bao giờ vào ks gọi gái đâu chứ.
Mình nằm dài ra giường, khách sạn vip có khác. Giường đệm cứ gọi là êm thôi rồi, "nhún" phải biết.
Được tầm 15p thì có tiếng gõ cửa. Mình chưa mở cửa đã ngửi thấy mùi nước hoa thơm phức. Victoria secret. Mùi này mình biết gợi tình vô cùng. (ngoài vespa cổ ra thì mình còn thú vui sưu tập nước hoa nữa, khoe tí)
Mình mở cửa, xuất hiện trươc mắt mình là một em hót sờ gơn mặc đồ công sơ.
Mini juyp ngắn trên đầu gối, áo sơ mi trắng không cài 2 cúc trên cùng để lộ cả bầu ngực trắng hồng lấp ló sau chiếc coocse màu hồng, áo vest cầm trên tay ẻm nhìn mình cười khoe hàm răng trắng bóc ẩn sau đôi môi căng mọng. Đẩy cặp kính cận trên sống mũi cao (hẳn là kính ko số) em liếc mắt đánh giá mình.
Không hổ là gái 3 củ rưỡi. So với Hoài và Nhung chỉ có hơn chứ không kém. Hoài đẹp kiểu hoang dại, Nhung đẹp kiểu ma mị, còn V đẹp kiểu tri thức. Tam đại mỹ nhân mỗi mười một vẻ mười phân vẹn mười. Không biết có bao nhiêu con gà quỳ dưới chân 3 chị em họ rồi.
Mình cũng chỉ nhắm mắt mà than thầm như vậy chứ chả còn biết tả thế nào cho anh em được nữa.
Mình cố tỏ ra vẻ 1 dân chơi sành sỏi: Hi, Vào đi em, để anh đợi mãi.
V đẩy gọng kính một lần nữa, chào lại mình rồi bước vào.
Ngồi xuống giường, không vội vã, V bật ti vi rồi hỏi mình: Anh là thế nào với anh
Mình không ngần ngại chém gió luôn: anh với Y là anh em trên bến dưới thuyền, vào sinh ra tử. Mà thằng Y nó cũng đểu, anh em chơi với nhau như thế mà nó dấu anh. Anh biết em sớm có phải tốt ko.
V cười đáp giọng miền nam ngọt lịm: Giờ biết cũng đâu muộn anh.
Ngập ngừng một lát V nói: Em nói luôn để anh em hiểu nhau. Em tên là V, quê ở Bạc Liêu, sinh năm 1995 em ra ngoài này làm được 5 năm rồi. Em làm lễ tân ở nhà nghỉ Thuỳ Linh. Anh em mình quen nhau được hơn 1 tháng rồi. Đây là lần đầu anh em mình gặp nhau nên phải có tí thủ tục để nhỡ Ca có hỏi thì còn biết đường mà khai. Lần sau gặp thì miễn đi cũng được. Nhưng anh phải nhớ thông tin của em. Còn anh, anh cho em ít thông tin đi.
Mình cười và bịa đại ra một vài thông tin. V lẩm nhẩm cố gắng nhớ rồi :
- Xong, chắc anh Y cũng đã nói với anh. "Phí dịch vụ của em là 3 triệu rưỡi" Anh có 2 tiếng. Giờ anh tắm trước hay em tắm trước, hay tắm chung tuỳ anh.
Mình đáp. Em tắm đi, anh vừa tắm trước khi đến đây rồi.
Em cười đáp: Có cái tắm chung là thú vị nhất mà anh từ chối. Anh hơi lạ đó nghe.
Đoạn quẳng túi xách ở bàn rồi vào nhà tắm. Mình đợi nghe tiếng nước xả thì mở túi xách tìm điện thoại của ẻm. Ẻm dùng 1 ip5 và một máy 1208. ip5 thì có cài pass nên mình không mở được. Mở máy 1208 tìm trong danh bạ cuộc gọi và tin nhắn thì thấy có lưu "anh C". Nội dung tin nhắn thì có mấy thông báo kiểu: "Anh ở nhà, em đi ra ngoài 1 lát rồi về ...". Mình cũng khấp khởi mừng thầm. 90% là ẻm đang ở cùng với Cảnh rồi.
Mình cất đt về chỗ đoạn lấy đt của mình ra nhắn tin cho mấy thằng bạn ở dưới chuẩn bị tinh thần.
Lát sau cửa mở, em V bước ra. Quần áo đã dấu đâu đó rồi. Ẻm chỉ quấn quanh người cái khăn tắm (quá điển hình cho 1 shot phim JAV).
Thấy mình đang nằm ở giường em cười hỏi: Ô hay, mấy giờ rồi mà anh còn mặc quần áo. Không sợ nó ngộp thở chết à, thả nó ra đi.
Mình cười hỏi lại: Nó nào.
Chưa dứt lời thì ẻm đã bay lại giường vung tay đập vào thằng nhỏ của mình: Không nói nó chả nhẽ nói anh.
Vì động tác bay của em quá nhanh nên chiếc khăn tắm tụt cmnr mất. Để lộ nguyên 2 quả đào tiền trắng muốt.
So về nhan sắc thì mỗi người một vẻ, nhưng so vòng 1 thì V hơi kém so với Nhung. Chả phải tự nhiên mà mình gọi của Nhung là bưởi còn V mình chỉ gọi là đào. Tất nhiên không đến nỗi như mấy quả đào mỏ quạ của Việt Nam ta, nhưng nó cũng không được bự bằng cặp bưởi của em Nhung.
Chê thì chê thế chứ lúc đó mình cũng thiếu điều xịt máu mũi . Mắt không rời được cặp ngực của ẻm với cãi phần đen mượt ở phía dưới. May quá, em V không ác cảm với các loại lông như Hoài và Nhung.
Mình tự nhận không phải là quân tử, và cũng mãi mãi không bao giờ làm quân tử, nên gặp hoàn cảnh đó, mình không ngại ngần mà trượt đôi tay lên cặp đào mềm mại của ẻm.
V nhắm mắt, hơi thở dồn dập ....

.....................................................................
Mình dừng chap này ở đây. Cảm ơn anh em đã quan tâm động viên.

Xin lỗi anh em vì dạo này bận nên không thể 1 ngày 2-3 chap cho anh em được. Vậy nên mình cố gắng viết một chap dài và nhiều nội dung hơn cho anh em.

Nhưng mình có có ý kiến thế này. Thực sự mình bình thường công việc cũng rất bận. Tối thường 9-10h mới về đến nhà. Trước thì mình xem một vài đoạn clip hài hoặc đọc sách rồi đi ngủ. Nhưng từ lúc được anh em ủng hộ, tối về mình lại cố gắng dành thời gian viết cho anh em.
Trước mình ngủ trước 11h, giờ toàn 12h30 mới đi ngủ. Đồng hồ sinh học đảo lộn cả.
Nhưng được anh em yêu thích mình cũng rất vui. Mỗi comment của anh em là một phần động lực để mình viết tiếp. Lắm hôm "đi khách" về mệt rã rời, nhưng vào voz thấy anh em hóng mình lại ráng viết tiếp.
Nói thế để biết anh em quan trọng với mình đến nhường nào.
Mình chỉ mong anh em đọc xong thì bỏ công comment cho mình vui. Mà đừng comment kiểu: "Đặt gạch", "Hóng", "Phát thuốc", "Hay" ...
Mình chỉ thích đọc những comment có nội dung. thậm chí chửi mình cũng được. Như cái đợt đầu ấy. Lúc đó mình khoái lắm.

Giờ vào toàn comment khen hay với hóng. Chán chết.

Kể lể tí để anh em hiểu cho mình.
Cám ơn anh em nhiều.
Ngủ ngon.
Thân.

----------------------------

Mình tự nhận không phải là quân tử, và cũng mãi mãi không bao giờ làm quân tử, nên gặp hoàn cảnh đó, mình không ngại ngần mà trượt đôi tay lên cặp đào mềm mại của ẻm.
V nhắm mắt, hơi thở dồn dập ....

...................................................
Mình không biết kể chi tiết đoạn này quá có bị vtalinh close thread không. Nên mình tạm bỏ ngỏ đó nhé. Khi nào được mod bật đèn xanh mình sẽ review lại. Còn giờ anh em thích tưởng tượng thế nào thì tưởng tượng nhé.
Chơi hay không chơi là tuỳ thuộc ở trí tưởng tượng của anh em hết.

Chương 28.
"Xong việc", Mình ra ghế ngồi, pha cốc trà lipton nóng và tận hưởng vưu vật của tạo hoá.
V vẫn khoả thân nằm dài trên giường, mắt liếc mình khêu gợi. Hai chân bắt chéo che phần nhạy cảm ở dưới nhưng hai tay lại buông lơi như cố tình để lộ cặp ngực trắng hồng khiêu khích. Giờ mình mới để ý ở nửa trên bầu ngực bên trái của V có một nốt ruồi màu hồng rất khiêu khích.
Thấy mình nhìn, V chợt vùng dậy, với tay lấy chiếc kính cận đeo vào đoạn thả tóc ra buộc lại. Tóc V dài và đen nhánh phủ xuống trước ngực, hai núm vú nhỏ và hồng ẩn hiện sau làn tóc mây càng thêm mê hoặc.V Vén tóc, búi cao, để lộ ra chiếc gáy trắng ngần và bờ vai mềm mại, đoạn cười duyên hỏi mình: Ngắm chi ngắm zữ zậy anh. Mà anh kỳ ghê 3tr rưỡi mà chỉ làm được có thế thôi sao. Anh còn gần 1h nữa lận đó.
Mình như choàng khỏi giấc mộng, nghĩ đến công việc đang phải thực hiện cười hỏi: Cảnh dạo này có khoẻ không em.
V giật mình, quay lại nhìn cảnh giác: Cảnh nào cơ, em có quen ai tên là Cảnh đâu.
Mình: Thôi em chối làm gì. Em định che dấu cho Cảnh đến bao giờ nữa.
V gắt lên, cố che sự bối rối: Anh nói linh tinh gì đấy, em không biết Cảnh nào cả.
Mình nhàn nhạt nói: Đang dưng đang lành, em muốn chuốc tội vào thân sao. Đừng nói là em không biết Cảnh đang bị truy nã. Em che dấu cho nó không sợ công an sờ đến em sao.
Mặt V hơi dãn ra, kéo cái chăn che lấy thân thể trần trụi, chớp mắt hỏi mình: Nói vậy anh không phải là công an sao.
Mình cười: Anh không phải là công an, nhưng nếu em muốn, anh có thể đưa công an đến đây trong vòng 5p. Thử ko.
V im lặng không nói gì. Vậy là chắc chắn V đang ở cùng với Cảnh rồi.
Mình phủ đầu: Bán dâm thì chỉ đi trại phục hồi nhân phẩm một thời gian rồi về. Còn không tố giác tội phạm là đi vài niên đó em. Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại. Anh nghĩ em nên hiểu điều đó.
V vẫn cúi đầu im lặng. Mái tóc vừa búi lên giờ lại xoã xuống che lấp khuôn mặt thanh tú và đôi môi mím chặt.
Mình cười nói tiếp: Mà đã bao giờ em tự hỏi, tại sao Nhung lại biết em đang ở nhà nghỉ Thuỳ Linh mà đến tìm không.
Nghe đến đây, V ngẩng mặt lên nhìn mình dò xét.
Mình tiếp: Chẳng nhẽ em không bao giờ xâu chuỗi các sự kiện với nhau vào sao. Sao tự nhiên Cảnh lại bị công an truy nã về vụ đòi nợ ở nhà nghỉ Thuỳ Linh. Hôm đó Cảnh có mặt ở đó đâu. Nếu không phải Cảnh bán đứng em thì làm sao Nhung nó lại biết được. Nếu không phải Cảnh đứng sau giật dây thì tại sao công an lại phát lệnh truy nã nõ. Em chỉ là con tốt thí của Cảnh mà thôi.
V lại cúi đầu ngẫm nghĩ. (Chắc tại chân nó dài, ngực nó to, máu phải đi nhiều chỗ quá nên nó lên não hơi chậm).
Im lặng một lúc, không thấy V nói gì mình cười bồi phát cuối: Em có cần hi sinh vì một thằng bán đứng mình không. Em cứ nghĩ đi. Nếu em quyết định hi sinh vì nó, anh sẽ gọi mấy chú công an đến cho em được toại nguyện.
V ngẩng mặt lên nhìn mình hỏi: Anh không phải công an, vậy anh tìm anh Cảnh để làm gì.
Nghe V nói vậy, mình biết là mình đã thắng. Nhưng để chắc chắn hơn mình đáp:
Cảnh nó nợ anh gần 100 triệu. không biết nó có nói với em không. Anh chỉ muốn gặp Cảnh xem nó định giải quyết thế nào thôi. Chứ anh cũng không muốn nó phải nhập kho. Nó nhập kho thì ai trả tiền cho anh.
V nghe thế, mặt lộ vẻ vui mừng đáp: Vậy anh thư thư cho bọn em ít ngày. Em sẽ kiếm trả anh. Giờ bọn em cũng có gần 3 chục triệu rồi.
Mình cười đáp: Thì anh cũng đâu có đòi bọn em ngay đâu. Nhưng anh muốn Cảnh nó viết cho anh cái giấy vay nợ cho anh yên tâm. Còn em như này, chắc chưa đầy 1 tháng là có tiền trả anh thôi. Đúng không.
V có vẻ tin nên tâm trạng cũng thả lỏng hơn đáp: Hay em lấy thân trừ nợ. Ở với anh 1 tháng là hết nợ thôi nhỉ.
Mình cũng cười, cố làm không khí nhẹ nhàng thoải mái hơn: Thôi, cứ như vừa nãy thì sau 1 tháng anh còn da bọc xương, chả dại. Anh chỉ cần tiền thôi. Em với Cảnh cứ viết cho anh cái giấy nợ, xong cho anh cái hẹn. Đến lúc đó tự khắc anh tìm ra bọn em thôi. Hà Nội này bé lắm.
V cười: Anh yên tâm, đợi em chút.
Nói đoạn V tung chăn đứng dậy, liếc nhìn mình dò xét. Đoạn quay người đi vào nhà tắm. Mình thoải mái nhìn theo cặp mông vĩ đại đung đưa theo bước di của ẻm , cố dấu nụ cười đắc thắng. và với lấy điện thoại nhắn tin dặn dò chiến hữu.
Lát sau, V từ nhà tắm ngúng nguẩy bước ra, mới chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần chíp để lộ đôi chân dài miên man. Mình thích ngắm gái ăn mặc như này hơn là gái khoả thân hoàn toàn. Nửa kín nửa hở nó mới kích thích. Ẻm đến trước mặt mình cười hỏi: Anh nhất định không muốn lấy em trừ nợ.
Mình đang ngồi nên khi ẻm đứng trước mặt mình thì cái vùng tam giác với chùm lông đen mượt ẩn hiện sau chiếc quần chíp màu hồng đập thẳng vào mặt mình khiêu khích.
Mình quay mặt đi cười đáp: anh thích tiền hơn, với lại em làm tình vì tiền anh không thích.
V cười nhạt đoạn mặc chiếc mini juyp và khoác chiếc áo vest vào. Lập tức trở thành một nhân viên văn phòng mẫu mực mà quyến rũ.
V với tay định lấy cái túi xách, thì mình đưa tay cản. Đoạn lấy 2 cái điện thoại rồi mới trả túi xách cho V.
Không đợi V chất vấn, mình nói luôn: Em thông cảm, anh tìm ra em cũng không dễ gì. Mà Cảnh nó trốn cũng kỹ lắm. Đợi gặp Cảnh rồi anh trả điện thoại cho em. ok?
V hơi khó chịu nhưng cuối cùng cũng đáp: Tuỳ anh.
Xong V nói tiếp: Nhưng anh vẫn phải thanh toán tiền ngày hôm nay, không có free đâu.
Mình cười rồi rút ví lấy tiền trả cho ẻm đáp: 3 triệu rười mà chỉ được có thể, có đắt quá không em.
V cười: Trong 2h anh muốn làm gì thì làm. anh làm thế thì đâu phải lỗi tại em.
Đoạn mở cửa phòng bước ra trước. Mình lập tức đi theo.
Tính tiền xong mình và V lên taxi đi về hướng Cầu Giấy như V chỉ. Trên xe mình làm bộ nói chuyện thoải mái để V khỏi đổi ý giữa chừng.
Sau một hồi ngoằn ngoèo xe dừng trước một cái ngõ nhỏ. V nói: Từ đây phải đi bộ vào một đoạn nữa.
Mình xuống xe thanh toán tiền taxi rồi đi bộ cùng V vào trong ngõ. Đến một dẫy nhà trọ lợp pro xi măng thì V đinh bước vào. Mình giữ V lại hỏi: Giờ Cảnh có ở nhà không em.
Vừa nói mình vừa đánh giá địa hình khu trọ. Đây là kiểu nhà trọ sinh viên điển hình. Chỉ có một cửa vào, khá thuận tiến cho mình.
V đáp: Ko ở nhà thì đi đâu, thò mặt ra ngoài để cớm nó tóm à.
Mình hỏi tiếp, cố gắng kéo dài thời gian: Em chắc chắn sẽ trả thay cho Cảnh thì tí vào thuyết phục nó viết giấy nhận nợ cho anh. Giờ vào nhà mà Cảnh nó bỏ chạy là anh dắt em lên công an luôn đấy.
V đáp: Anh yên tâm, Ảnh mà rời em ra được một ngày thì chết đói ngay. Giờ em bảo gì ảnh chẳng phải nghe.
Mình đáp: Anh cứ dặn trước thế, không lát nữa phải lên công an ngồi em lại trách anh.
Đoạn mình liếc mắt về cuối ngõ thấy xe máy của chiến hữu chầm chậm chạy tới. Mình giục V: Thế anh tin em vậy. Thôi vào luôn đi. V mở cổng, rồi dẫn mình vào căn phòng trong cùng.Cửa đóng. V nhìn mình cười rồi gọi: Anh ơi mở cửa em.
Nghe tiếng loạt xoạt, sau đó mở cửa là một đồng chí cao to, nhìn khá điển trai, mình chắc chỉ đứng đến tai hắn. Vừa thấy mình Cảnh vội đóng sập cửa lại. Trong khi V ngơ ngác thì 3 chiến hữu đã dựng xe chạy vào đứng cạnh mình. Trong 3 thằng thì có 2 thằng dân Nghệ An, cao to đen hôi không kém gì Cảnh. Mình khẳng định là Cảnh không chạy thoát được. Thấy 3 đồng chí này, V vẫn đứng như trời trồng không nói được câu gì.
Mình áp mặt vào cửa nói nhỏ: Ông yên tâm, bọn tôi không phải là công an. Tôi là bạn Nhung. Chúng tôi muốn giúp ông thôi.
Bên trong vẫn không có tiếng đáp lại. Mình hơi sốt ruột nói tiếp:
Ông trốn trong đấy cũng đâu giải quyết được gì. Ông không ra tôi gọi công an đấy.
Nói đến đây, thì Cảnh nói vọng ra: Bọn mày muốn gì.
Mình đáp: Nói chuyện thôi.
Cảnh đáp: Tao đéo có chuyện gì đế nói với bọn mày.
Mình lạnh lùng: Tôi nghĩ ông không có quyền lựa chọn. Hoặc mở cửa ra nói chuyện với tôi. Hoặc lên đồn trình bày với công an.
Cảnh mặc cả: một mình mày vào thôi.
Mình quá: Tôi đã nói là ông đéo có lựa chọn. Tôi sẽ vào cùng 2 người nữa. Nếu không thì ông cứ ở trong đấy thôi.
Im lặng một lúc, Cảnh lịch kịch mở cửa. Lúc đó theo kế hoạch thì cả 4 thằng sẽ xông vào khống chế Cảnh luôn. Nhưng thấy tình hình như vậy thì mình nói 2 đồng chí nghệ an chỉ cầm gậy chuẩn bị sẵn đứng chắn trước cửa thôi. Mình không muốn Cảnh bất mãn hay cay cú với mình.
Cảnh thấy 2 đồng chí nghệ an cầm gậy thì cũng hơi trùn, đứng xích sang một bên. Thấy vậy mình nói: Ông vào bàn ngồi đi, tôi muốn trao đổi với ông mấy việc.
Cảnh nghe thế thì cũng vào bàn ngồi. Mình với 2 đồng chí nghệ an vào nhà đóng cửa lại. Em V sẽ do đồng chí còn lại chăm sóc.
Ngồi vào bàn, mình mới có thời gian quan sát kỹ Cảnh. Ku cậu có khuôn mặt men lỳ và đẹp trai, thân hình cao to vạm vỡ (không thế thì làm sao tán đổ em V cơ chứ).
Mình phủ đầu luôn: Ông định trốn chui trốn nhủi như này đến bao giờ.
Thấy Cảnh im lặng không nói gì, mình tiếp: Công an đã truy nã thì chắc ông chỉ có cách lên Tây Nguyên làm nương rãy hoặc ra Quảng Ninh làm than thổ phỉ thôi. Giờ ông ra đầu thú, đi vài năm về là lại đàng hoàng. Không hơn sao.
Cảnh: Vài năm thế đéo nào mà vài năm. Cướp có tổ chức hơn 200 triệu thì ít cũng hơn chục năm rồi. Ông làm như tôi đéo biết ấy.
Mình cười: Thế nên tôi mới phải ngồi đây nói chuyện trước với ông, chứ không tôi đã gọi mẹ nó công an đến cho xong rồi.
đoạn mình nói tiếp: Nói để ông tin tưởng, tôi là luật sư. Tôi đang tìm cách cứu Nhung ra. Mà muốn cứu Nhung thì phải cứu cả ông. Chứ tôi chẳng rỗi hơi đi tìm ông thay trời hành đạo làm gì.
Giờ công an họ đang khởi tố ông, Nhung, Hoài với mấy thanh niên kia về tội cướp tài sản. Chắc ông cũng biết. Việc mấy thanh niên kia dùng vũ lực ép Tuấn viết giấy nợ số tiền hơn 200 triệu cho Nhung thì công an họ cũng gộp luôn 200 triệu vào thành tài sản chiếm đoạt.
Giờ muốn gỡ tội thì khi bị bắt ông phải khai như sau:
Thứ nhất: Là ông không có ý định giúp Nhung đòi tiền V, ông cũng không bàn bạc hay dặn dò trước gì Nhung về việc này cả. Mục đích của ông là muốn dằn mặt Tuấn vì mâu thuẫn trong làm ăn kinh doanh.
Thứ hai: Những đồng chí đi cùng Nhung là do ông cử đi mục đích là để đập phá nhà nghỉ Thuỳ Linh và dằn mặt Tuấn. Những đồng chí đó trước đây không hề biết Nhung, cũng không biết V nợ tiền Nhung.
Tôi cũng sẽ dặn Nhung khai như thế, mà đúng là sự thực nó là như thế.
Sau đó tôi sẽ tìm cách tách hành vi dùng vũ lực của ông và mấy thanh niên kia ra
khỏi hành vi đòi nợ của Nhung. Tí nữa tôi cũng sẽ dặn V khai là có nợ Nhung số tiền đó và 50 triệu mà bọn ông lấy từ két ra là V mượn của Tuấn để trả cho Nhung.
Như vậy thì ông và mấy thanh niên kia cùng lắm sẽ chỉ dính tội "Gây rối trật tự công cộng" thôi. Đi vài năm là về.
Cảnh im lặng nghe mình nói xong hỏi lại: Ông có chắc chắn là như thế không.
Mình cười đáp: Tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa vụ án theo hướng đó. Còn được hay không thì tôi không dám chắc. Cái khó ở đây là thằng Tuấn có trống lưng nên vụ việc mới làm nhanh như vậy được. Tôi phải liên hệ với mấy thằng điều tra với cả xem ý thằng Tuấn như nào rồi mới khẳng định được.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì bây giờ ông cũng phải gặp công an thôi. Ông muốn đầu thú hay để tôi giao nộp cho cơ quan công an nào.
Cảnh cúi đầu một lúc rồi nói: Thôi được rồi, Ông để tôi đầu thú. Còn giờ việc như nào thì tôi mong ông giúp.
Mình cười rồi ra gọi ku bạn còn lại với em V vào dặn dò chi tiết lời khai tại cơ quan công an.
Sau khi đã thống nhất được mọi thứ. Cả đội mới đưa Cảnh lên công an phương đầu thú.
........................
Hết chap.

-------------------------

Sau khi đưa Cảnh và V lên phường trình bày rồi thì mọi việc còn lại tương đối đơn giản.
Mấy hôm sau mình quay lại nhà nghỉ Thuỳ Linh gặp Tuấn, nói rõ việc Cảnh bị bắt, và hướng giải quyết của mình. Mình cam đoan với Tuấn là vẫn sẽ để Cảnh đi vài niên cho Tuấn hả giận. Đồng thời đề nghị Tuấn rút đơn tố cáo, bên mình sẽ chuyển cho Tuấn 150 triệu gọi là bồi thường thiệt hại (mình biết Tuấn sẽ mặc cả lên). Với Tuấn vậy là vẹn cả đôi đường, vừa cho Cảnh nhập kho - nhổ đc cái gai trong mắt, vừa có 150 triệu từ trên trời rơi xuống. Ku cậu giả bộ lăn tăn một tí rồi mặc cả lên 200 triệu (vừa đúng số tiền mà mình xác định trả cho ku cậu). Vậy là xong phần bị hại.
Sau đó, mình nhờ chị của gấu tìm cách liên hệ chắp mối cho chú điều tra viên đang thụ lý vụ của Nhung và Cảnh. Sau khi gặp thì mình cũng nói rõ luôn phương án giải quyết của mình, hướng khép tội định tội cho Cảnh và mấy chú trẻ trâu kia.
Và tất nhiên, với các chú công an thì không thể nói chuyện bằng nước bọt được, thêm 150 triệu của em Nhung được chuyển vào tài khoản của chú điều tra viên và đồng bọn.
Khoảng 1 tháng sau thì Nhung và Hoài được tại ngoại. Thêm 1 tháng nữa thì vụ án được đưa ra xét xử. Nhung và Hoài được tuyên vô tội. Cảnh thì lĩnh án 3 năm về tội "gây rối trật tự công cộng". 3 chú trẻ trâu kia mỗi chú 2 năm nhưng cho hưởng án treo. Vậy là vụ án cũng khép lại.

Sau khi thoát án thì em Nhung có đưa mình 50 triệu cảm ơn. Tất nhiên là mình từ chối, ngay từ đầu mình tìm cách cứu ẻm ko vì tiền. Mình không giàu, nhưng với mình tình nghĩa và tiền bạc phải phân minh. Nhưng sau ẻm đến tận công ty biếu mình giỏ quà. Quà thì mình nhận ngay, chả có gì mà phải ngại. Nhưng lúc em về rồi mình mới thấy bên trong có cái phong bì chục triệu.
Sau hôm đấy thì gần 2 tháng trời mình gọi điện cho em ấy không liên lạc được, đến chỗ em ấy ở thì em ấy đã dọn đi rồi. Gọi điện cho Thảo thì Thảo nói ko biết.
Không còn cách nào khác mình đành lấy tiền đấy làm con ip5 (Mà sau này vào Sài Gòn công tác bị bọn nó giật mợ nó mất ).
Hai tháng trời ko liên lạc nữa thì mình cũng dần cho em Nhung và team gõ của ẻm vào dĩ vãng mà tập trung vui vầy với gấu. Tưởng chừng đã hết duyên với ẻm ấy thì bỗng một ngày có số máy lạ gọi điện cho mình:
- Anh đang ở đâu đấy. (Ẻm gọi điện cho mình lúc nào cũng hỏi câu này, đến giờ vẫn vậy).
Mình ngờ ngợ hỏi lại: Xin lỗi ai đấy?
- Em Nhung, quên giọng em nhanh thế.
Lúc đó mình nhận ra rồi nhưng vẫn giả bộ: Nhung nào nhỉ, xin lỗi mình quen nhiều Nhung lắm
Ẻm cười: Nhung cave, anh quên em thật rồi.
Mình: Em biến mất không lời từ biệt. Anh còn nói chuyện với em là may đấy. Mà em gọi điện đòi 10 triệu hử ?
Ẻm: Điên à, tối anh rảnh không qua nhà em ăn lẩu. Có cả cái Hoài đấy.
Mình cười: Có bẫy gì không đấy.
Ẻm cười: Em trên 16t rồi. Anh yên tâm. Anh đến đi, em đợi.
Mình: Ok, mà ở đâu đấy.
Ẻm: Khu đô thị Nam Cường.

Tối hôm đấy, hết giờ làm mình phi xe đến nhà Nhung luôn. Lúc đó ẻm đã dọn ra khu đô thị Dương Nội rồi.
Nhà ẻm ở tầng 9. Mình lên đến nơi bấm chuông cửa. Đợi một lát thì Hoài ra mở cửa cho mình. Hoài vẫn xinh và dở dở như thế. Vừa thấy mình là em ấy nhảy lên ôm cổ hôn cái chụt một cái: Anh rể, nhớ anh rể quá ...
Mình vào nhà thì thấy Nhung đang nấu ăn trong bếp với em Thả. Hai đứa thấy mình thì quay ra cười: Anh. Lâu lắm ko gặp. Sắp lấy vợ chưa.
Mình cười đáp: Anh đợi khi nào em đủ 18 tuổi thì lấy.
Hoài cười sằng sặc: Suốt đời anh rể chỉ đợi và đợi thôi nhỉ. Trước đợi chị Nhung 16t, giờ lại đợi chị ấy 18 tuổi. Chắc đến lúc bà ấy khô con mẹ nó nước thì anh mới chơi quá. Mà sợ đến lúc đấy anh cũng éo còn sữa ông thọ nữa luôn.
Nhung và Thảo cũng cười rú lên sằng sặc. Xong Nhung bảo mình vào phòng khách ngồi đợi. ẻm ấy với em Thảo nấu ăn tiếp. em Hoài thì chả biết làm gì nên cũng ra phòng khác ngồi với mình.
Ngồi nói chuyện với Hoài mới biết, em Nhung mới mua cái chung cư đó. Nhung bảo an cư mới lập nghiệp, mà suốt bao nhiêu năm Nhung kiếm tiền cũng chỉ chăm chăm mua nhà với đất thôi.
Nói chuyện một lúc thì Nhung với Thảo bê thức ăn ra. Thêm cả thùng bia nữa. Chuẩn bị ăn thì có tiếng chuông cửa. Lúc sau Nhung ra dẫn thêm một đồng chí nữa vào, giới thiệu là bạn trai. 2 người có vẻ tình cảm lắm. Sau này nói chuyện mới biết, đồng chí đó là thiếu gia con nhà phú hộ. Nhà đất đai bạt ngàn ở Dương Nội. Vậy là cả hội ăn uống nhậu nhẹt xong đi hát hò rồi ai về nhà nấy ( mấy đồng chí hóng some 4 các kiểu nhá)
Được mấy tháng sau thì Nhung báo là đã lừa có bầu với đồng chí thiếu gia. Xong sau bắt đồng chí thiếu gia phải cưới.
Đến giờ mình vẫn liên lạc với Nhung. Nói chung ẻm cũng không hạnh phúc lắm Gia đình chồng không chấp nhận Nhung, nên 2 vợ chồng phải dọn ra ở riêng. Đồng chí kia nhà nhiều đất nhưng là của bố mẹ. Còn đồng chí ấy vẫn ăn chơi suốt ngày thôi. May Nhung nó đẻ được thằng con trai kháu khỉnh nên bố mẹ đồng chí kia vẫn phải chu cấp thường xuyên. Nhung thì đã mua được cái bằng cấp 3. Xong đang theo học một trường cao đẳng sư phạm.
Chuyện của mình đến đây là hết. Một số anh em sẽ nói là kết thúc không có cảm xúc. Rồi không có đoạn em Nhung trả ơn, hay some siếc các kiểu. Nhưng mình nhắc lại đây là review, không phải mình viết truyện. Nên nếu nó có cụt lủn thì bởi vì thực tế nó là như thế. Mình không thể ngồi quay tay ra được cái kết nhiều cảm xúc hơn được. Anh em thông cảm.


Mình còn 4 chuyện muốn kể với anh em, mong anh em cho ý kiến:
1. Là chuyện của mình với gấu trong những năm tháng học đại học Luật và sau khi ra trường. Mình tạm đặt tên là: "Review: Yêu người IQ cao"
2. LÀ vụ cát tặc ở trong Thanh Hoá.
3. Là vụ mình giải quyết liên quan đến tín dụng đen.
3. Là vụ mình quen và gặp gỡ với team lesbian. Mình tạm đặt tên là: "Review: Khiêu vũ giữa bầy les" .

Vậy anh em vote cho mình viết chuyện nào nhé. Mình sẽ viết theo yêu cầu của anh em.
À quên. Anh em cho mình ý kiến là lập thread mới hay là viết luôn vào thread này nhé.
Rất mong anh em cho ý kiến.
Thân.