Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

Em đã nuôi con của người yêu em như thế nào.....

Các bác đừng nghĩ là em câu view, câu sao gì hết nhá, em hok kêu gọi mấy pác rating hoặc đọc thứ e viết. Em viết theo bản năng, ngày nào viết đc bi nhiu là e fang lên hết. Nếu câu view, thì e đã phân ra thành nhìu chap, mỗi ngày post 1 chap pe pé rùi. Em hok fải lúc nào cũng có thời gian để ngồi nhớ/nghĩ/viết lại, nên thường mỗi chuyện xảy ra e phải sắp xếp trước sau khá lâu, mấy pác thông (ass) cảm hộ em. Thân iu! 
.....
Bây giờ cũng đã là sáu tháng kể từ ngày em và cô ấy không gặp nhau nữa, thôi thì em kể cho các bác nghe, kể chơi thôi, bác nào qởn chia sẻ với em cho em nhẹ bớt vài ký, chứ thiệt tình là từ lúc đó tới giờ, tâm lý của em lộn xộn lắm, hơi bất cần đời, gái gú thì chẳng đứa nào chịu iu đương gì em cả.

Em học CNTT, mà cái ngành quái quỷ này thì số lượng nữ đếm trên đầu ngón tay, mà trong những ngón tay ấy, hầu hết đều có lỗi về giao diện, nhìn cứ như windows 95 ngày xưa. Lạc đâu đó trng lớp có lạc loài một cái mac os, thế là tự dưng trở thành hot girl của lớp em.

Tính em hơi nhút nhát, nói thẳng ra là tính rụt rè, tụi bạn nhận xét là "đồ đàn bà". Trong năm đó, thiệt là em hổng có bạn bè gì hết ráo, tụi con trai thì chê em bóng, còn tụi con gái thì có le ngoe mấy cái win 95, em không hợp rơ.

Trời xui đất khiến sao đó, hôm thi giữa kỳ, em với cái Macbook ngồi gần nhau, trong lúc đang nổi hứng làm bài lập trình trên giấy (cái này đúng là thú vật), thì ấy lấy bút khều đằng sau lưng em. Nói nhỏ, có gì cho tui chép ké với.

Thiệt ra trước đó em cũng có hay liếc cái Mac OS đó vài lần (mỗi ngày), vì nói thiệt, nhìn mướt vậy, chó còn mê huống chi em. Chắc cũng một phần là do em thích Macbook. Vậy là em giống như một thằng dân thường được hoàng hậu để ý (cảm giác giống thế) đành cho xem bài một mạch từ A tới Z. 

Em làm bài xong, tận ba đôi giấy, cái Macbook đó nói nhỏ, còn câu cuối tui hổng hiểu. Em liền lật sang trang giữa của tờ thứ ba để ấy chép. Trong lúc lật lật, nhìn nhìn, thì một bà giám thị tầm Win console - thời còn xài màn hình đen - xuất hiện. Bả nhân từ quát em, đuổi đi ra khỏi lớp, yeah.

Do là đầu năm nhất, nên mấy vụ này làm em lo lắm, mặt em với mặt Macbook tái mét. Không còn giọt máu, bả hỏi cho ai xem bài? Em đành nói "em đanh dùng tài liệu, không cho ai xem hết". Thấy em tội nghiệp, mặt hai lúa, run run, bả đành chỉ cho em ra khỏi lớp mà hổng lập biên bản. Trước khi ra, em nhét vội tờ giấy thứ ba vô học bàn của cái macbook luôn. Hổng biết sao mà trong lúc dầu sôi lửa bỏng, em lại đủ can đảm làm như vậy nữa >"<

Từ ấy tụi em thân nhau, chúng nó trong lớp còn đồn hai đứa e là...chị em cơ đấy. Nhưng kệ bà chúng nó, em cảm thấy sướng vì sở hữu được con Macbook ngon lành như thế này.

Tụi em có những khoảnh khắc vui vẻ với nhau lắm, đi công viên, đi uống nước mía, xem phim, đi chụp ảnh ở Quận 7,... có nhiều lúc về nằm một mình, em tự hỏi hổng biết là hai đứa có yêu đương gì không nữa. Định ngỏ lời xếp hình chính thức công khai quan hệ, nhưng mỗi lần định nói, thì cái miệng nó cứng như đá.

Nghỉ tết, em hỏi con nhỏ, nghỉ một tháng lận, buồn hông. Vậy mà cái macbook của em trả lời tỉnh bơ, có gì đâu buồn, về quê vui thấy mồ. Vậy thôi mà em cảm thấy như bị từ chối tình cảm...

Em bỏ về trong đêm luôn, tự thề là cả tết không thèm nhắn tin, gọi điện gì hết. Tự dưng em chảnh hơn cả chóa, mùng một, mùng hai, mùng ba.... đếm tới phát điên để được một cái tin nhắn từ ai đó, vậy mà không thèm có một tin nhắn. Mẹ em hỏi, tết nhất mà như đưa đám vậy? em cũng cười cười cho qua, chứ tâm trí nào mà phân bua lúc ấy.

Mùng bốn tết, sáng sớm em đã nhắn một tin cải lương cho cái macbook của em thế này "T. nhớ H. nhiều lắm, tết vui không?". Một tiếng, hai tiếng, rồi tới trưa tin nhắn vẫn chưa đi được. Gọi điện thì báo ò í e... Tự dưng em thấy bất an hết sức.

Mùng năm tết em vào lại Sài Gòn (Mà tới 12 mới học), em đi hỏi một số đứa bạn quê ở SG địa chỉ hay thông tin liên lạc của macbook, vậy mà éo đứa nào có. Lên fb thì thấy last active là từ 28 tết. Người em muốn khùng.

Nghe nói quê của macbook ở An Giang, em cũng phân vân mãi có nên về hay không, nhưng về đó biết tìm cái gì. Rồi em gọi cho thằng lớp trưởng, biểu xin địa chỉ của con macbook, trời xui đất khiến, ông trời có mắt, thánh thần có lỗ tai, voz có ass,... em có đc cái địa chỉ "P Mỹ Thới TP Long Xuyên". Chỉ vậy thôi.

Và em về An Giang ngay chiều hôm đó. 

Không thể tin được là tại sao em lại hành động điên cuồng như vậy, về đây tới ngày thứ tư, em chỉ đi lang thang, lượn qua mấy ngõ ngách, lâu lâu hứng chí hỏi "nhà có ai tên ... không?". Tuyệt vọng. Sau đó thì tiền trong túi cũng chỉ còn có tầm hai trăm ngàn, em mua mấy ổ bánh mì để dành ăn, nếu ko tìm được, sáng sau em quay về SG. 

Và sáng sau em quay về SG nhập học, tâm lý đè nặng.

Đêm đó về đến SG tầm 2h sáng, tim em hồi hộp, đập mạnh như sợ mất vài tấn vàng bốn số 9. Em tới trường lúc 5h sáng, mà 8h mới vô lớp. Em uống hết tổng cộng là 5 ly cafe đen.

8h vô lớp, 9h..., 10h... cái macbook của em bặt vô âm tính. Em có hỏi vài cái win 95 thường đi chung với macbook, nhưng đứa nào cũng hổng biết vì sao hết. Hôm đó đi về trong tâm trạng thèm chết, thì một con win 95 (nhìn cũng đỡ đỡ, nên có thể xếp vào winXP), gặp em biểu, hôm sau khi được nghỉ ở lớp, con macbook của em chạy từ trong trường ra, khóc quá trời đất, từ đó tới nay hổng thấy nó online nữa. Trong lớp ngoài em ra thì éo cóa đứa nào có được sđt macbook của em.

Em vừa buồn, vừa hối hận vì đã cắt đứt liên lạc với người mình (cho là) yêu suốt thời gian như vậy. Không biết thế nào, mọi thứ như tối đen. 

Đêm đó đang online fb, có thằng bạn trong lớp biểu, thằng T. hả, con H. chị em của mày ở đường NCT kìa, nãy tao gặp nó.

Em không cần biết trời trăng mây gió gì hết, em chạy một phát tới liền chỗ đó. Em đang nghĩ, ở đó có bệnh viện Nhiệt đới, bệnh viện Chợ rẫy, chắc macbook của em bị tai nạn gì rồi, suy nghĩ đó làm em không thèm hỏi thêm tiếng nào nữa, bay một phát tới luôn NCT.

Hôm đó, chạy tới khúc hùng vương em bị giao thôgn thổi lại, em móc ví ra được ba trăm rưỡi, em đành đưa và chạy luôn, không nói tiếng nào. Mấy chú giao thông nhân từ, không đuổi theo.

CHạy từ đầu đường tới cuối đường, tầm mười vòng như vậy, em mới thấy cái macbook của em đang đứng ở một góc cây. Mặc cái quần ngắn cũn cỡn. Mẹ nó, đầu óc em xoay tít, em muốn tông mẹ vào gốc cây chết cho rồi. Ban đầu, em còn tin rằng (đúng hơn là hi vọng rằng) macbook không như những gì em sợ. Và đúng thật, 12h trễ hơn một xíu (tầm đó, em ko nhớ chính xác), đứng ở NCT, mặc áo ba lỗ, quần đùi thì bệnh tật mẹ gì.

Em bình tĩnh đeo khẩu trang móc sẵn trên xe, chạy tới hỏi, bao nhiêu đêm em? con nhỏ thản nhiên, hai trăm, sau một hồi lượn ra đằng sau, thấy biển số xe em, mặt nó mới xanh mét. Đứng như trời trồng. Em bước xuống xe, máu điên khùng nổi lên, một phần có lẽ vì quân tử nữa, hay cái gì đó tương đương, em tát nó như mình không còn là người. 

Không ngờ sau đó, cuộc đời yên ổn của em lại chuyển sang một trang khác. Em mới thấu hiểu được cảm giác mất mát thế nào, và thế giới gái bao khắc nghiệt ra sao. 

Tự dưng hổm nay đọc truyện về đĩ điếm, gái gú, em thấy sai bét, sai hết, cải lương quá, màu mè quá, lý tưởng quá... Toàn viết xạo, những gì em và cái macbook bị bung hàng của em trải qua, mới là nhữg thứ đáng quên nhất trên đời, nhưng chẳng tài nào quên được...



---
Vừa đi cafe zìa, SG mưa cmnr


Em bình tĩnh, định nạt nộ giữa đường, nhưng thấy giống Lan vs Điệp quá, nên kêu macbook của em lên xe. Đoạn đường chở nó về tới nhà em, giống như vượt qua mấy ngàn cái dốc vậy, nặng nề. Em chỉ muốn chạy chậm thiệt chậm, để không phải đối mặt với macbook và nó sẽ nói tỉnh bơ "thì H...làm gái chứ làm gì". Nghĩ tới đây, em thấy sợ sợ.

Em dắt ấy vô nhà, em biểu, ngồi đó đi. Phòng em khá hẹp, dài tầm hai mét rưỡi, rộng tầm hơn 1 mét, để một cái bàn, một cái laptop là xem như sạch chỗ. Quần shịp vứt lung tung, nhưng éo còn cảm giác gì để ngại ngùng nữa.

Lần đầu tiên em thấy mình giống một thằng...đàn ông. Em ngồi xuống, hỏi cái macbook của em? mỗi đêm vậy H thường kiếm được bao nhiêu?. Con nhỏ trả lời, tầm một triệu.

Em giận lắm. Em hỏi, chỉ có một triệu thôi hả? (thật ra là với em đây cũng khá nhiều, nhưng không hiểu tại sao em lại nói như vậy. các bác có review tại sao giá 200k. ngày ấy cũng cách đây hơn 2 năm rồi, tụi em vừa mất liên lạc nhau cách đây 6 tháng. những thứ em kể là những chuyện xảy ra suốt hơn 2 năm trời, chứ ko ngắn ngủi có vài ngày). 

Và rồi em im re, con nhỏ ngồi khóc sướt mướt. Lúc đó, nếu mà em đủ tỉnh táo, với những khuôn mẫu ngon lành trước mắt, em đã liều mạng xếp hình rồi, chẳng hiểu sao đêm đó ngoài cảm giác tim mình lói lói, thì chẳng còn quái gì cảm xúc khác. Em kêu con nhỏ vô trong tắm đi, rồi lấy mấy cái quần bò, áo thun của em mặc vào, chứ nhìn H vậy em ớn lắm.

Lúc sau, em ra ngoài, để nó lại với đống cảm xúc hộn độn, em biểu nó, đừng khóc nữa, tự làm tự chịu, mắc gì khóc. Vậy là nó chỉ hức hức. Lần đó là lần đầu tiên em hút thuốc. Không hiểu vì sao nữa, em chạy ra ngoài hẻm, mua hẳn một gói con mèo, hút mê man. Không thấy sặc gì cả, chỉ hơi khó chịu vì nó sộc lên tới mũi. Lát sau cảm giác lâng lâng, tự dưng mọi suy nghĩ cứ hiện lồ lộ ra trước mặt. Em bình tĩnh hơn.

Sau đó tầm nửa tiếng, em bước vào nhà, con nhỏ treo đống đồ, quăng một cặp...bộ ngực giả lên trên bàn(thứ để độn lên, em thấy nó bán trên mấy trang web). Lúc đó em thấy vừa buồn vừa mắc cười, hổng hiểu sao em lại muốn cười lúc ấy. Và khi con nhỏ biểu, dụng cụ hành nghề. Thì em bật cười thiệt.

Trong đầu em lúc đó, macbook giống một con chim bị mất đi đôi cánh, ủ rủ, mệt mỏi. Còn với macbook, em chỉ là thằng bạn...bình thường thôi. Hình như vậy. Nghĩ đến cái này, em đổi thái độ 180 độ. Bộ RAM của em dường như qá tải, trong những lúc em muốn hỏi nhiều chuyện, thì em chỉ ngồi đơ đơ, trơ trơ, mặc cho con nhỏ nói "đừng kể ai nghe, đừng nói với người khác nghe, cám ơn T. đã quan tâm cho H."

Bà mẹ nó, một lần nữa em lại thèm chết. Con điên này, em đã hết sức, hết lòng với nó mà không hiểu vì sao nó lại thờ ơ với em đến vậy, trong những lúc như thế này. Hay là nó giả bộ? Hay là giống phim, nó đang giấu tình cảm với em dù lòng yêu em lắm?...

Nghĩ đủ thứ trên đời, em chỉ hỏi "H. cần tiền lắm hả?". Má ơi, em chỉ cầu trời cho câu nói chỉ là "đùa với T. thôi chứ H. đứng đó đợi bạn", hay là "mới đứng buổi đầu, chưa có khách",... haizz, đơn giản vậy thôi mà cái CPU của em đập loạn hẳn lên, em chờ đợi câu trả lời mà ổ cứng mún vỡ nát...


Câu trả lời hông làm em còn một chút hi vọng. Thiệt ra đúng như những gì macbook nói, mỗi đêm, macbook có thể đi cho tới 5 cái usb cắm vào. Với giá cả vừa phải, và ngoại hình trông cũng ngon lành, chuyện có đông khách không phải là chuyện quá khó. Cảm giác lúc ấy thế nào nhở? Vừa một chút xem thường, vừa có gì đó tội tội, vừa nó vừa giận mình...Đầu óc lộn xộn như bị dump ram.

Em ngồi gần lại nó, hỏi nó "nhà có chuyện khó khăn hay sao mà H. đi làm nghề này?". Nó không chịu trả lời. Chỉ im lặng. Thà nó cứ bảo rằng thích thì làm vậy thôi, em còn cảm thấy dễ chịu hơn, chứ đằng này, im im, em một mặt bực mình, một mặt cảm thấy mình thừa thải, vô dụng đối với nó. Trong đầu em chỉ có một suy nghĩ "biết thế hồi nãy kệ bà nó cho rồi".

Sau một hồi im lặng, em điên người quá, chạy phắt ra ngoài, em nạt, ngủ đi, sáng T. chở H. về. Cái macbook như một phím enter ngoan ngoãn, ra lệnh fát là làm theo ngay. Vô tư (đúng hơn là vô cảm) đối với em, như người dưng ấy.

Em ra ngoài rít thêm hai điếu thuốc nữa, tự dưng thấy chóng mặt (chắc nãy giờ làm gần chục điếu rồi), nhưng kèm theo cái cảm giác chóng mặt ấy, lại là một cái gì đó khó tả lắm. Không phải gọi là ham muốn, cũng không nên gọi là trả thù, càng không xứng đáng là cơn giận dữ, nó là cái gì đó mix lộn xộn giữa các thứ đó.

Vậy là em chạy nhanh vào nhà cởi cái áo thun em đang mặc, kéo cái áo của con nhỏ lên và đút tay vào ngực, sau đó cái Macbook của em mở miệng định phản hồi bằng một tiếng thét (đèn lúc này tắt rồi, chỉ có cái đèn ngủ hơi mờ mờ), thì em bụm miệng nó lại.

Chân nó giãy giụa mạnh, tay nó cấu lưng em chặt cứng, em cảm giác được mấy cái móng tay ấy ghim chặt vào da thịt của mình luôn mấy bác ạ. Nhưng em không thấy đau, được một hồi, nó bắt đầu...buông. Em nói "H. đừng cố làm gì, trả lời T. đi, H. đã ngủ với thằng khác lần nào chưa?"...

Em mở miệng nó ra, để nó nói, nó chửi em liền lập tức "bộ T. khùng hả, tui làm gì kệ mẹ tui, mắc gì mà T. quan tâm". Tự dưng em giận điên lên, em hỏi "vậy H. xem T. là gì?". Câu trả lời trớt quớt, không là gì hết. 

Giống như lúc người ta render video, ổ cứng chạy nhanh, Ram ngốn tầm 4gb, hay cánh quạt bắt đầu dập cạch cạch ra tiếng, máy móc trong người em cũng loạn nhịp y hệch vậy.

Cái đêm này là đêm đáng nhớ với em, em biết được rằng đối với con Macbook, em không bằng con chuột đi kèm, chứ huống hồ chi em từng nghĩ rằng em với nó giống như màn hình với bàn phím đi liền nhau. Tâm trí khá lộn xộn.

Con nhỏ đứng dậy đòi biến khỏi đây, cơn điên của em đột nhiên nổi lên, em mở ví ra thấy còn ba tờ một trăm, em quăng vô mặt nó, em nói, cởi đồ ra đi, giá này đủ cho 30 phút hông?...



Giờ ngĩ lại, thấy hồi đó mình ngu gì đâu, nếu bình tĩnh, mình có thể nói nhỏ nhẹ, cư xử đàng wàng với macbook thì có thể mọi chuyện đã êm đẹp ngay đó rồi.

Sau khi em quăng vài tờ vô mặt, thì con nhỏ bỏ đi thiệt. Một mình em ngồi đó nghiệm lại những chuyện đã làm, thấy mình vừa điên khùng, vừa trẻ con, vừa bồng bột y hệch một thằng nhỏ...đang dậy thì vậy.

Em ngồi suy nghĩ, nếu lúc nãy, Macbook cho em XXX thì sao? Chắc em cũng không dám làm gì, giống như sao nhở? Giống như vừa mua chai Sting xong, định uống, thì có thằng khác giật tu một hơi, trả lại mình, tự dưng éo thèm uống nữa.

Một hồi, sau em nhận được tin nhắn từ số lại, với nội dung "xin lỗi T. vì H. hok iu T, H. sẽ đi học lại vào tuần sau, T. đừng nói với ai về chuyện này nghen".

Đọc tới đây vừa buồn vừa vui, buồn thì buồn nãy giờ rồi, vui thì vui vì ít nhất còn một chút ánh sáng cho mối quan hệ mập mờ giữa em và Macbook.

...

Nhưng cần gì em phải giấu. Trưa hôm sau mặc nhiên cả lớp đều biết vụ con Macbook của em làm gái. Chúng nó bu lại hỏi, tụi win95 cũng bu lại hỏi. Em khùng, bước ra khỏi lớp. Không nói câu nào.

Lúc đi, em kéo cổ thằng đã báo cho em nghe vụ macbook đêm qua, em hỏi nó, sao kể chuyện này cho tụi nó nghe? Nó cười, có mẹ gì đâu mà giấu? Mà con H. chị em mày đi một đêm bao nhiêu vậy? 

Tới đây cho em bàn luận một ít, thiệt ra với người Sài Gòn trước giờ em hông có ác cảm, nhưng sau câu hỏi của thằng này, tự dưng em có ác cảm với những đứa có gốc-tích SG ở lớp em. Em thấy tụi nó vô tình, thực dụng sao sao đâu ấy. Rõ ràng, chuyện này là chuyện ko đáng để đem ra làm trò đùa, éo hiểu sao chúng nó cảm thấy thích thú, vui vẻ khi kể về macbook của em nhứ thế.

Và sau câu hỏi đó, em phang nó một cái vào mỏ. Em éo biết vì sao mình lại làm vậy, bản năng như con vật. Mấy bác không biết chứ, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên em đánh người khác.

Kết quả của hành động bản năng đó, là bộ themes trên mặt em trở nên lẫn lộn, thằng đó lôi em lên sân thượng của trường (chỗ này vắng, ít người biết) phang em như khui hộp iphone.

...

Một tuần đó đi học, vừa ê ẩm mà vừa chẳng tập trng được gì hết. Trong lúc em đợi con Macbook của em trở về với kho hàng, thì em biết tin, nó bị đình chỉ học...

Và con nhỏ cũng không hề xuất hiện trong lớp học vào tuần tiếp đó. Em cố gọi mãi, gọi suốt mà số máy mới cũng ò í e.

Em chạy lòng vòng đường NCT cả tuần, mà cũng không gặp nó ở đâu. Một lần nữa, em lại muốn điên vì tìm nó. Em sợ nó...chết



Em có một thằng anh ruột khá xịn. Nhà em có 2 anh em đều đang ở SG. Thằng anh của em xịn cỡ nào ta? vầy nhá, hắn là trưởng phòng BT của tòa soạn báo TT. Vậy chắc các bác cũng hiểu.

Hồi ổng chưa có vợ (tức tầm 1 năm trước khi em biết macbook), em với ổng hay đi nhậu. Hứng là ổng rủ hai đứa ra quán nướng trước hẻm chơi vài xị, ngắm mấy em mông to, bưởi khủng. Hai anh em thân nhau cực kỳ. Ở căn nhà cũng thoải mái. Lúc ổng cưới vợ, tự dưng em thấy mình bị cướp đi một thói quen, đêm đêm ngán mấy tiếng loạt xoạt, hừ hự, nên em dọn ra riêng.

Sau khi lên SG, do tính khó hòa nhập nên em chẳng thân được với đứa nào, chắc do em khác dải băng tần. Nên tất cả những chuyện trên lớp, chuyện yêu đương, gái gú, em đều kể cho thằng anh của em nghe. Đôi lúc thấy vì công việc, ổng cũng chẳng thèm nhớ cái quái gì, nhưng em vẫn cứ thích kể. Vì có máu văn chương, nên hắn cũng hay cho những lời khuyên đã đã.

Nhà em được 2 thằng, ba em là dân đờn ca tài tử, mẹ em chủ nhà văn hóa dưới quê, nói chung ai cũng có máu nghệ sĩ, riêng em thì có máu toàn xăng dầu, ốc vít,... hức. Vả lại tính tình hậu đậu, vô dụng, nên ông anh em được cưng chiều, em không lấy làm lạ. Nhưng em chỉ ngưỡng mộ ổng thôi, không hề ghen tức xíu nào.

Và chuyện gái gú lần này, em cũng kể ổng nghe (sau này ổng có viết một bài báo về nghề làm gái, qua lời em kể).

Sau khi kể, ổng nổi khùng vụ em về Long Xuyên tìm macbook, ổng chửi, sao mày ngu vậy, cái macbook của mày có coi mày ra gì đâu mà bỏ hơi với nói. Nghe ổng chửi, một phần thấy hụt hẫng, một phần thấy nhẹ nhõm hơn. Tâm lý "mặc kệ" của em được đẩy lên cao, và em bắt đầu đưa con macbook ra khỏi cuộc đời em một cách nhanh gọn lẹ.

Nói nhanh gọn lẹ là nói cho thằng anh em nó yên tâm, nhưng em cũng khó chịu trong lòng lắm. Hàng tỷ suy nghĩ đối lập nhau cứ đặt ra, kệ bà nó - không biết nó đang ở đâu, nó liên quan gì tới mình - hổng biết nó có từng thích mình ko, mắc gì nhớ đến mấy đứa hư hỏng - ko biết nó có tâm sự gì khó nói ko? bla...bla...bla..

Em giống khùng ko?

Xẹt qua xẹt lại thì cũng đến mùa thi, cuối kỳ, em cũng đã không còn quan tâm đến con nhỏ macbook đó nữa. Cũng nhờ thằng anh hai, ổng giới thiệu cho em một con bé cộng tác viên học nhân văn, nhìn cũng ngon lành, tầm tầm hàng ultrabook, ổng biểu, cách quên dễ dàng nhất là mày cứ iu con bé này đi, đảm bảo một tuần là con macbook của mày biến khỏi đầu mày liền.

Ổng thường đúng, nhưng cũng không phải lúc nào cũng đúng. Phải mất tới 4 tháng, em mới bắt đầu có cảm giác thích thích cái ultrabook nhân văn này, haizz... thi học kỳ xong, em định dắt con nhỏ về quê (chơi thôi, chứ ko có ý định sẽ ra mắt). Thì cái macbook của em gọi điện.

Mẹ bà nó, em chỉ cần nghe giọng thôi, là tự dưng cái hình ảnh ultrabook xinh đẹp kia tan nát khỏi đầu em, và cơn khao khát macbook trở nên như...núi lửa. Tim em đập mạnh, đầu óc mất tập trung. Và em chợt lói đau ở ngực, khi con macbook của em nói "T ơi H muốn gặp T".



Hôm đó, em hủy luôn kế hoạch về quê với ultrabook, em chở macbook ra khỏi trung tâm thành phố theo đề nghị của nó. Nó bắt đầu khóc rất nhiều, khóc đến mức trên lưng của em ướt đẫm. Và em...cũng khóc theo nó 

Em éo biết tại sao đẻ ra em lại yếu đuối như pentium như vậy, éo phải đàn ông cmnr. Em tức mình, giận mình vì đáng lý ra phải mạnh mẽ, thì em trở nên mềm xìu hệch như vừa bắn ra vậy.

Tới khúc gần Bình Dương, em chạy chậm hơn, chạy từ từ, vì gió lạnh quá. Con nhỏ thấy vậy bắt đầu kể cho em nghe vì sao nó lại đi làm cái nghề quái quỷ đó.

Cách đó vài tháng (tức là trước tết í), ba nó tự tử vì thua độ đá banh đá bóng gì đó, người ta siết nhà, đòi giết luôn mẹ nó (giang hồ dưới quê ác vậy sao???). Nó biểu để nó lên SG, gửi tiền về. Em biểu sao nó không báo Công an, ngu quá vậy. Nó nói, có báo rồi, nhưng báo xong mẹ nó bị cắt cụt ngón tay luôn, nó sợ quá, chỉ biết lên SG làm. Tiền nợ đâu tầm 200 triệu, sau khi đi tong miếng đất. Kể tới đây em chỉ im lặng, nó biểu, nó ghét đàn ông trên đời này lắm. Em hỏi, vậy...em không phải đàn ông hả? Nó chỉ nói lại, T. khác.

Và em lại lên cơn...tự ái!

Em hỏi nhậu được không? Nó kêu cũng được. Em dắt nó vô một quán nhậu ở gần đó, quán số 234 hay 222 gì đó em quên cmnr. Chỉ nhớ là quán này có được 2 đứa phụ vụ xấu hơn cả MS-DOS.

Sau khi kêu đại món gì đó cũng chả nhớ là món gì với vài chai bia, em với nó uống toàn 100%. Macbook của em thuộc vi sử lý core i999 nên nốc ly nào là sạch ly đó, còn em thì choáng váng. 

Lúc sau, khi em bắt đầu cảm thấy mình say, em dừng, em hỏi, có gì muốn nói ko? Con macbook của em chỉ nôn òe ọe. Em chở nó về cái hotel cũng gần đó để...ngủ.

Con nhỏ ôm em, nó biểu nó cảm thấy...cô đơn. Em cười, mỗi đêm vài thằng mà cô đơn nữa hả. Nó ngả vô ngực em, em chợt ôm nó, tự dưng nó đập vô ngực em rồi...khóc.

Em đỡ nó nằm xuống, vô trong nhà vệ sinh lấy khăn lau cho nó, nôn bừa ra cả áo. Lúc đó, mặt em hơi quay vòng vòng, chắc bộ máy bên trong bị thiếu ram cmnr. Nó chỉ lắc lư, ề à mấy câu gì đó chẳng nghe rõ.

Lúc em cởi được tới áo ngực, thì nó ôm đầu em vùi vào ... -o=o- của nó

Và em không nhớ lúc đó nghĩ cái wái gì nữa, em giống như một con thú, cắn xé, cào cấu nó,... Cái macbook mà em thèm khát, tự dưng bây giờ lồ lộ hẳn ra để em thao tác như một con wái vật.

Em đã trở thành đàn ông như thế!. Sáng hôm sau, khi em tỉnh dậy thì thấy con nhỏ biến mất tiêu rồi. Không một mảnh giấy, không một tin nhắn...

Buồn ***, em đi ngủ phát, mai em sẽ kể tiếp. chắc em sẽ tự kỷ tới sáng!



4h sáng òi, vẫn chưa ngủ được, mò dậy kể các bác nghe tiếp chuyện của em. Hức! Hậu quả của việc khơi dậy ký ức là đây đây >"<

Sau đêm định mệnh đó, em có kể anh hai nghe về chuyện chở con nhỏ đi chơi, và giấu ém ổng việc em đã trở thành một thằng đàn ông trong cơn say như thú vật. Ổng mà biết, chắc ổng bung hàng em ra. 

Tuần sau đó, người em cứ như thằng mộng..tin ấy. Chẳng có chút sức lực nào để mà sống nổi nữa. May mà giờ cũng là hè, nên em cũng đỡ phải làm bài tập, nếu ko, chắc em ko qua học kỳ. Nhìn em cứ y như là một cọng dial-up quá tải trong đường truyền vài chục ký.

Mệt mỏi...

Em về quê, và sống ở quê tầm một tháng. Một hôm ba dẫn đi ăn sò huyết, tự dưng hôm sau ngứa nổi đốm đốm, tụi trong xóm giỡn, nhìn mày y hệch...si đa. Câu giỡn này nhỏ xíu, bình thường với tụi nó, nhưng với em như một cây búa giáng mạnh zô đầu. 

Em bắt đầu cảm thấy cái home screen của mình có vấn đề, điểm đen nổi lên nhiều hơn và tay chân (chắc do tâm lý) bủn rủn, không có một chút lực. Máy báo: low power, please plug in charger.

Hôm sau đó, em lên SG và xét nghiệm ngay. Ông trời có mắt, nên kết quả em chẳng bị cái quái gì cả, chỉ là dị ứng hải sản. Tiếc tiền xét nghiệm *** (em ko chỉ xét ngiệm hiv mà còn xét nghiệp đủ thứ liên quan tới bệnh lây qa đường *&^(*^(*(ﹾﹾﹾ nữa ).

Về phần ông anh Hai của em, ổng hổng phản đối chuyện em đi với...tình cũ, ổng chỉ biểu, em phải xác định được là em thích đứa nào, macbook hay ultrabook. Ultrabook tuy ko bằng macbook về giao diện, nhưng cấu hình thì hơn hẳn, nếu biết sử dụng, có thể làm được nhiều việc hơn là ôm cái macbook chỉ để...giải trí. Hức! Còn riêng em, thì em éo biết em đang nghĩ gì nữa.

Em nghỉ hè được tầm hai tháng thì em (lại) nhận cuộc gọi từ macbook. Lần này tin động trời, "T. hả? H có thai rồi".

Tâm lý em rối bời mấy bác ạ. Em không kịp nghĩ gì nhiều ngoài những hình ảnh của một ông bố U20 đang dìm đời mình trước cơn một đống malware. Con nhỏ hẹn em 2h chiều ngày hôm sau đi Từ Dũ với nó.

Chiều đó, em muốn gọi điện cho lão anh của em, nhưng chắc chắn ngoài chửi ra thì ổng sẽ hổng nói gì khác. Nên em đành thôi. Em gọi cho một thằng bạn của em học ngoài Thủ Đức, thằng này thân nhất với em suốt 3 năm phổ thông, mà hồi lên SG, tự dưng em vs nó ít liên lạc nên chẳng còn xem nhau chí cốt như trước nữa.

Em gọi nó, sau khi hỏi vài câu xã giao, em nói "P. giờ bồ tao có thai rồi, sao mày?" vậy là thằng nhỏ trả lời tỉnh bơ "thì phá chứ sao giờ". Em không biết đây có phải là câu trả lời em muốn ko? nhưng tâm lý của em từ android 4 tuột 1 phát xuống android 1.6 luôn. Em cảm thấy mình buồn bị dublicate, 2 cái buồn cùng một lúc. Phát hiện ra mình mất luôn thằng bạn thân rồi, chỉ vì một câu trả lời vô tình, dù chính em ngày mai sẽ làm như thế.

Em gọi cho mẹ em, em hỏi thăm vài thứ lặt vặt liên quan tới chuyện gà vịt của ông hàng xóm, sau đó em vô đề luôn "thằng bạn con quen con bồ, hai đứa có con ngoài ý muốn, tội nghiệp nó ghê mẹ heng". Và mẹ em phản ứng lại đúng tâm lý của một người mẹ chuẩn mực "hư hỏng thiệt, ở trên đó học dứt khoát ko được chơi với mấy đứa hư hỏng vậy nghen T." nghe tới đây, chân tay em rả rời. Low battery.

Em sợ phá đi đứa con trong bụng H. lắm, không biết vì sao em lại cảm thấy mình không được phép làm vậy. Đúng hơn, bản chất đàn ông của em buộc em phải có trách nhiệm, không được hời hợt với những hậu quả mình đã tạo ra. Em lên fb, chat với vài đứa chỉ để có động lực, lí do để em giữ lại đứa nhỏ, nhưng hầu như ai cũng cho em những lời khuyên chung chung, hay họ nói thẳng "giữ là tiêu đời"...em tuột một đống signal với mấy đứa bạn "trên mạng"+"chí-cốt"+"chưa-từng-gặp-mặt" của mình.

Hôm sau đi qua Từ Dũ, em dắt nó tới cổng, rồi dắt vào bên trong, khi chuẩn bị làm thủ tục, thì em nghe có tiếng thét thất thanh, ngồi tầm 5p, chiếc xe chở một cái PC màn hình CRT ra khỏi phòng với mặt xanh lè. Em sợ quá, em nắm tay H. chạy ra khỏi bệnh viện. Em biểu "về, về nhà, để con T. nuôi".

Và hổng biết vì sao, con macbook của em ngoan ngoãn lạ thường, nó chỉ biết buông lơ,...Em hổng biết là em còn yêu nó ko nữa.

Một lần nữa em chở nó với tâm trạng nặng trịch, sau khi đưa nó về nhà, em vội đến lớp cho buổi học đầu tiên. Lúc này nhìn em hông bảnh trai bằng đầu năm nữa, mặt mũi tèm lem. Đầu óc em suốt buổi học đó chỉ nghĩ làm sao vượt qua khoảng thời gian sắp tới, làm sao có thể nuôi được đứa con và nói cho mẹ em biết về sự tồn tại của cháu nội bà. Làm sao có thể có một đứa con, trong khi em còn con nít hơn cả nó...


Em lượn qua một số website tìm việc để tìm cho con macbook em một công việc nhẹ trong lúc nó mang thai, một phần để nó khỏi phải đi làm cái nghề kia, một phần có thêm tiền để sau này dễ xoay sở. Em có đề nghị...hai đứa ở chung, nhưng con nhỏ một mực không chịu.

Công việc mới của nó là call center cho một công ty bán hàng trực tuyến, lương 2 triệu 2 (tầm lúc ấy lương 2tr2 xem là mức lương ko quá thấp). Còn em, em cũng...chững chạc lên hẳn, em xin làm thêm ở một công ty nước ngoài be bé, công việc chủ yếu là lập trình chuyên ngành. Với mức lương 3tr/tháng (làm 4 tiếng mỗi ngày).

Một thời gian làm, em để dành cho...đứa con của em, ko dám ăn xài phung phí như trước. Các bác biết ko, dù buồn ơi là buồn, lo ơi là lo, nhưng em đã nghĩ ra hàng tỷ tỷ cái tên để đặt cho...con của mình. Em éo cần biết nó là trai hay gái, intel hay amd, lcd hay amoled, chỉ cần nó được khỏe mạnh, vậy là hạnh phúc rồi.

Sau này em mới nhận ra, csống trước đó của em êm đềm ghê gớm, mọi thứ diễn ra đều bình thường, tèn tèn ko có gì đặc biệt, nhưng chuyện này đã làm em bự lên vài cm. 

Hôm đó con macbook của em lãnh lương, nó rủ tụi em đi...bơi (đọc ở đâu đó nói là ngâm mình xuống nước sẽ giúp cho cơ thể mẹ vs bé khỏe mạnh hơn). Hồ bơi hôm đó vắng, có tầm 5 người hay gì đó, một lát thì vắng hẳn, chỉ còn hai đứa.

Tự dưng con nhỏ bước xuống hồ chỗ nước sâu, em dặn là ko được đến chỗ đó, chỉ ngồi ở chỗ 1m2 thôi, nó không chịu nghe. Đang bơi, em nghe tiếng cứu cứu từ macbook của em. Lúc này tâm trí em đê tiện lắm mấy bác ạ, một phần em muốn nhào xuống và cứu macbook của em lên, một phần em lại có suy nghĩ...mặc kệ.

Em nhớ mọi thứ đánh nhau bùm chéo trong đầu tầm 5 giây thì em nhảy xuống, lúc đó cứu hộ của hồ bơi cũng nhào xuống và vớt macbook của em. Em hổng hiểu vì sao em lại có suy nghĩ đó nữa, có phải em không phải là con người?

Chuyện chẳng có gì lớn, nhưng với em, nhiều đêm sau đó em vẫn nằm mơ thấy macbook của em...ra đi mãi mãi. Tâm trạng trong mơ ấy cũng bấn loạn, lộn xộn hệch như lúc ở hồ bơi. Có đêm giật mình dậy mà ướt nhẹp.

Bụng macbook càng ngày càng to, em càng ngày càng thấy có một ứng dụng ngầm nào đó chạy trong hệ thống của mình làm cpu của em quá tải. Suy nghĩ đơn giản nhất của em lúc ấy là chạy đến chỗ anh hai của em và kể ổng nghe hết, nhưng em sợ có chuyện gì xảy ra, macbook sẽ bị tổn thương, nên em đành im lặng chịu một mình.

Các bác biết cảm giác ko có bạn bè những lúc khó khăn nó mệt mỏi đến dường nào ko? Nó giống như việc bắt một cái petium chạy photoshop với corel cùng lúc í. Em chỉ cần có một ai đó tâm sự thôi, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng thấy ai, thiệt là lúc ấy em ko còn một miếng pin nào trong cơ thể.

Vài tháng trôi qua lẹt xẹt, kết quả học tập của em trên cả chữ tệ. Em bị die hết 2 môn chuyên ngành (trong lớp e là SV đứng top nhá, mà giờ die, có đứa mừng, có đứa ngạc nhiên, nhưng éo đứa nào quan tâm hơn nữa).

Sau một thời gian kể từ ngày em &*(@#)(, em ngẫm con của mình cũng đã 8 tháng rồi, chỉ tầm 1 tháng nữa thôi là sẽ xuất hiện một cái iphone/ipod mới. Nghĩ tới đây vừa thấy vui, vừa thấy lo, vừa thấy sợ.

Nhưng chỉ hơn 8 tháng vài ngày, macbook của em...đau bụng đẻ. Hôm đó sau khi chở macbook từ chỗ làm về, em chạy xe đi khỏi phòng trọ của macbook tầm 10p thì nó gọi. Nó biểu đau quá, đau quá. Thế là điên cuồng, em bay một phát ngược lại ngay phòng trọ.

Con nhỏ nằm lăn như cục bi trong mouse ngày xưa, em vội gọi taxi roài ẵm nó ra đưa tới Từ Dũ (gần đó). Tiền viện phí ở Từ Dũ cao thật, may mà em có chuẩn bị sẵn mấy tháng rồi, nếu ko, chắc em có nước bán xe, bán điện thoại.

Em ngồi ngoài chờ, lúc nghe tiếng khóc, em giật mình và phát hiện ra mình đã bước sang một giai đoạn mới, giai đoạn làm cha của một đứa bé. Tức là ko còn một đứa con nít nữa, ko còn ăn chơi nữa, ko còn chơi bời được nữa. Có gì đó tiếc tiếc.

Lúc bác sĩ ra, em hỏi "...vợ...của con có sao ko bác sĩ?". Ổng (sao bác sĩ đỡ đẻ có thể là nam được nhở?) hỏi "ngộ thiệt, ng ta đẻ xong, người ta hỏi đứa con, còn anh hỏi vợ mình,...đúng là chưa đủ lớn để làm cha mà đã..." ổng bỏ lửng câu nói ở đó. Ổng ra dấu cho em chạy vô đi... lúc bay vô, thì con macbook của em nó trở thành cái gì em hổng biết nữa, tàn tạ, tiều tụy,...

Em thấy thương nó gì đâu.

Em đứng đó tầm 10p để mấy chị y tá mần gì đó vòng vòng. Chắc đang repair. Thì chị (ko biết chị gì) của macbook xuất hiện, bà này nhìn cũng đc, tầm Ubuntu. Bả mặc một cái quần đùi, áo thun bó sát. Hức hàng ko biết có bơm gì ko mà hệch như 19inch ấy. Do em dùng laptop 15"6 quen roài, nên tự dưng thấy cái 19" em hơi bật ngửa.

Bả tới, vả thẳng vô mặt em, bả biểu "thằng này là thằng hại đời em gái tao đó hả" bụp bụp. Rồi bả chỉ "coi chừng chết ********* nghe mạy". Đúng kiểu giang hồ. Em ngơ ngác như con cá thác lác.


Trong lúc em vẫn chưa biết mình bị trời đánh hay bưởi đè, thì macbook của em đã lên tiếng "chị hai đừng wánh bạn em, T. chỉ là bạn em thôi, đứa con đâu phải con của T."

Mấy bác biết ko? Cảm giác của em lúc đó ko buồn, ko vui, hệ thống cứ restart liên tục. Em éo biết phải làm gì nữa, em hỏi "H. nói gì nói lại coi". Con nhỏ biểu "H. có thai trước khi gặp T. 1 tháng". 

Chợt từ thương em chuyển sang cảm giác hận, em hận em ghê gớm, người gì mà ngu như chóa, em hận con macbook, vì em không đáng thương hay sao, mà hết lần này lần khác nó lại vác em ra đùa. Em không nói tiếng nào nữa, bước nhanh ra khỏi Từ Dũ.

Đi học bài, chiều thi 

Các bác chửi em ngu, em cũng ko thấy buồn đâu, vì thằng anh của em nó chửi cho nghe nát lỗ tai roài nhưng ít nhất là sau khi ở BV về, em nhận ra rằng em ngu thiệt. Nhưng nếu iu đương, ng ta phát hiện ra mình ngu, thì đâu có Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài, đâu có chàng Khoai (to) yêu cô Út trong Cây tre trăm đốt, đâu có iphone zí itunes đi kè kè với nhau.

Chuyện chưa kết thúc tại đây, các bác tin đi, em ko ngu mãi đâu. Em sẽ kể tiếp vào mai! 

13/09

Sau đợt đó, em bỏ học ba ngày, không phải vì em íu đúi hay vì em sợ hãi gì cả, mà là em đã ngộ ra khá nhiều điều sau cái tát của cái Ubuntu đó. Em cũng bắt đầu xếp luôn cái macbook của em vào hàng linux (lai núc) mã nguồn mở, và tự dưng hổng thấy yêu đương gì nữa.

Ba ngày nghỉ học ấy, em dọn dẹp lại đồ đạc, cắt cái đầu đinh hầm hố, xin chuyển vào lớp đào tạo nâng cao của trường (hệ cử nhân tài năng). Em dọn nhà đi chỗ khác, một chỗ cũng hẹp như vậy, nhưng điều quan trọng là nó không quá nhiều những thứ liên quan tới cái macbook cài linux kia.

Và em kể chuyện này của em cho thằng anh của em nghe. Em nghĩ, phản ứng đầu tiên của hắn sẽ là đập vào mặt em lòi ổ đĩa, hay chửi em điên khùng cho tới dump ram, nhưng hắn lại xoa đầu (đinh) của em rồi biểu "vậy là lớn rồi nghe, ko có hành động như con nít nữa". Sau câu nói đó, chợt em trở nên khác hẳn. Đúng là thằng nhà báo nói chuyện có khác 

Em vùi đầu vào học để được chuyển qua hệ CNTN, nhưng phải trả hết 2 môn nợ quái quỷ kia mới chính thức được chuyển lớp . Vậy là đi toi 4 tháng vớ vẩn nhất trong đời SV của em. Hôm đi học, tụi win 95 chợt bu lại em hú "T. đi thăm con H. thôi, nó mới sinh con đó, biết ko?". Em éo biết trả lời như thế nào trong trường hợp đó, chỉ lơ ngơ nghĩ vẩn vơ rồi đưa ra quyết định "rảnh đâu mà đi..."

Tụi win95 nháo nhào trách em đồ vô tình, bạc nghĩa,... hổng hiểu sao chúng vừa trách xong, em lại thấy cảm động. CHúng nó tuy xấu, mà kết cấu, tình nghĩa dường như hài hòa, còn cái macbook linux kia của em, giao diện đẹp mà cấu hình thấp đến đáng trách.

Trái tim của em có 4 slot, hồi xưa, em định nghĩa rõ ràng, dành khe đầu tiên để xử lý chuyện tình cảm gia đình, khe thứ hai là sự nghiệp, khe thứ ba là ước mơ viễn vong-tư tưởng bay nhảy khắp nơi, và khe cuối cùng sẽ dành cho tình yêu éo biết đang nằm ở đâu đó. Vậy mà từ ngày em mù mờ với con Mac-linux, thì hầu như 4 khe đều chỉ dành cho một tiến trình duy nhất. Tự dưng giờ em thấy có lỗi với 3 thứ bị em bỏ quên còn lại.

Nhưng không phải lúc nào em cũng khôn hồn như vậy, hầu như toàn bộ thời gian của em đều là ngu toàn diện. Chiều hôm sau, khi tụi win95 đi thăm cái Maclinux về, chúng nó bàn tán xôn xao "tội con H. nó có em bé mà không ai lo hết", "nhìn nó xanh xao thấy sợ luôn", "hay tụi mình hùn tiền mua sữa cho con nó, nhìn thằng nhỏ tội nghiệp wá",... mẹ bà ơi, em chỉ nghe đến tới đây là trái tim em chợt nhũn ra như cháo. Hổng cần biết nhiều, em gọi điện chị dâu em, hỏi trẻ con mới sinh cần gì, và em đi siêu thị sắm đầy đủ hết mấy thứ đó.

Chiều đó, em mang qua chỗ nhà maclinux. Nó nhìn đáng thương lắm, mặc một cái váy xanh xờn xờn, nằm trên cái nệm mỏng teng, ở bên có được cái mền với vài bọc tả giấy. Hộp cơm ăn dở vẫn để gọn một góc, em lướt mắt, không hề thấy một hộp sữa nào để cho mẹ con nó uống hết. Và cái thằng đàn bà trong em trỗi dậy, em cứ rưng rưng, dằn lòng là ko đc rớt nước mắt. Mẹ ơi, em gay cmnr hay í, cứ yếu như thằng yếu sinh lý >"<


Hài nhất trên đời là khi cái thằng đàn bà trong em nổi dậy, lúc ấy, bao nhiêu suy nghĩ, quyết tâm dường như bị vô hiệu hóa hết luôn. Nhưng may lần này em kìm được. Em hỏi "chị hai đâu?", con Maclinux tỏ vẻ ngạc nhiên "chị hai nào?", em múc cháo đổ ra tô, đẩy về phía nó "trong bệnh viện", con bé nó cười íu xìu "chị đó làm chung, chứ có thân thiết gì đâu".

Em éo hiểu được cái "nghiệp" linux này như thế nào nữa. Hok quen ko biết, hok có liên quan wái gì mà muốn đánh ai là đánh à, bộ chúng nó ko có vi xử lý hay sao ấy. Tự dưng em quay sang căm thù cái "nghiệp" của tụi linux, đúng hơn là vì tụi linux mà cái macbook của em đã phải dùng lunux nguồn cmn mở

Maclinux biểu "sao T tốt với H quá vậy?" em ko trả lời, con nhỏ lại khóc, em quyết ko mềm lòng. "Xin lỗi T vì mọi thứ", em ko trả lời. Con nhỏ lại khóc, vừa khóc vừa múc cháo ăn, nhìn thương lắm luôn "ko có T. ko biết H. xoay sở sao nữa". 

Em ko thèm nhìn, tháo mấy hộp sữa với bọc tả giấy ra để lên bàn, em hỏi "dưới quê ko ai lên à?", con maclinux cầm tô cháo (chắc nó đói lắm) nó biểu "có còn ai thân thiết nữa đâu mà lên", em bước ra khỏi nhà, chỉ, tả giấy này là để thay cho thằng nhỏ (em nhìn thấy tờ rym nó roài nhá, keke, khoảnh khắc này rất yo most), còn cái băng này là khi rốn bị rụng là phải băng lại, ko là nhiễm trùng. Sữa này là sữa cho mẹ nó, còn nó dùng sữa này, chừng nào nó ăn được, thì T. mua bột cho. Lâu lâu tắm cho nó bằng nước ấm, tắm bằng johnson, đừng để zô mắt,.... (mấy câu này em rút, trích từ bà chị dâu của em).

Em đi về, thề với lòng là những cảm xúc nãy giờ là em dành cho...thằng nhỏ vì em mà phải ra đời với hoàn cảnh khốn cùng tới vậy. Còn mẹ nó, giờ chắc em đã hết yêu cmnr, còn chút gì đó thương thương là chủ yếu. Tính em hơi khùng điên, miễn nghĩ gì mà ko làm là ko chịu được, nên xem như em làm chuyện tốt đi, sau này có khi được gặp phước lại cũng hổng chừng.

Hình ảnh nó cầm tô cháo húp làm em ám ảnh. Em hổng biết buổi sáng ai mua đồ cho nó ăn, trưa ai mua đồ cho nó ăn, chiều ai mua đồ cho nó ăn, rồi mới đẻ xong phải tắm cho con, thay tả,... tự dưng em thấy tội tội. Dù việc này còn quá bình thường so với những gì mà nó đã gây ra cho em, nhưng em ko cản được cảm xúc của mình ...thương nó.

Hôm về, em lên fb gặp một con win95 của lớp, kể nó nghe về cái thai của H (kể xạo chứ éo bik có phải hok) và vì sao H đi làm nghề linux. Kể xong, con nhỏ muốn thét bể cái fb (dù rằng chat type). Sao đó, em có "gợi ý" để cái kế hoạch của em được thực hành gọn lẹ, cả một bầy win95 sẽ thay phiên chăm sóc maclinux. Tầm 3 tháng gì đó là nó sẽ trở lại bình thường.

Không ngờ ngoài việc làm kế hoạch trở nên hoàn hảo, nó còn huy động cả lớp góp tiền mua sữa, tả,...blah blah để cho thằng nhỏ kia. Tự dưng em cảm động vêka. Em ko ngờ những đứa mà em từng-nghĩ rằng sống như một cái máy, lại là những cái máy cũng có tình cảm, và biết giúp đỡ bạn bè đến như vậy. Thiệt tình là em cũng chẳng giàu gì, nếu tụi nó ko có trò gom góp, chắc em cũng ko biết đường mà lần.

Những ngày đó, hổng hiểu thằng anh hai của em nghĩ sao (chắc do bà chị dâu kể), cũng cho em tiền sắm một cái nệm củ chuối ^^!. Em đem sang chỗ nó, nó chỉ biết ngồi khóc thôi, khóc wài khóc mãi, mắc mệt. Em biểu "làm thì chịu, sau này gặp T. đừng khóc lóc nữa, giả tạo lắm". Và em quay sang với thằng nhỏ.

Mấy bác không biết đâu, em pha sữa với tỷ lệ vàng (chị dâu em bảo thế, mà giờ em quên mất rồi) để pha cho cái ipod đáng yêu kia mút chụp chụp. Nhìn nó em thích ghê luôn.

Những ngày đó em yêu con nít đến lạ lùng (em xem sự tồn tại của cái maclinux kia là vô nghĩa), em chăm sóc nó như con ruột của mình vậy, tự dưng em thèm...làm cha. Nhiều khi em cũng tự hỏi, nếu nó là con ruột của mình thì sao ta? Thì chắc chắn sẽ ko có được tình cảm nhiều đến vậy, lúc đó sợ hãi, áy náy, cắn rứt sẽ làm em có khoản cách với cái ipod bé bỏng này. Em gọi nó là Ku Bim ^^! em gọi thế, và chả cần biết tên thật của nó là gì. Vì với em, Ku Bim là một version ipod hoàn hảo nhất rồi.

Chuyện sẽ diễn ra hết sức bình thường, và có lẽ chẳng bao giờ em để ý mà viết thành 1 hồi ký đàng wàng đúng nghĩa, nếu đêm hôm ấy, tầm 1h sáng, sau khi nhâm nhi với thằng anh về kể đủ thứ chuyện trên đời diễn ra, em đi ngang khu trọ maclinux ở. Em chạy ngang, nghe tiếng khóc vang ra từ bên trong của thằng ipod ku Bim. Thế là ko cần suy nghĩ gì nhiều (với lại người có rượu, éo đủ lí trí để mà suy vs nghĩ), em bay vô. 

Và trong đó, không phải là con maclinux kia, cũng ko phải là ai trong số win95 của lớp em, mà là con nhỏ nào đó tầm 7 tuổi, mặt mày đen nhẻm, đang cố sức vỗ cái ipod ku Bim trong tuyệt vọng. Em như điên, lao vô, bồng thằng nhỏ (được tầm 6 tháng gì đó, e ko nhớ rõ), cho nó uống sữa, là nó im ru, nằm ngủ ngon lành trên tay em luôn. Em hỏi con kia, nó biểu nó là cháu gì gì đó của con maclinux, ở đâu vòng vòng đây nè, tối tối lại qua đây để coi ipod ku Bim cho mẹ nó đi làm...

Máu em lên tới não


Sau những chuyện đã xảy ra, em học được một điều rằng chính những cơn nóng giận làm em không còn là em nữa, em cần bình tĩnh vs người lớn hơn trong cách xử xự. Dù đêm hôm đó, cái điên của em đã bị ép xung đến mức cực đại (chắc do alcol), nhưng em vẫn đủ tâm trí để hút một điếu thuốc và ngẫm. Nếu em rớ tay vào con Maclinux bây giờ, nó lại sẽ chạy trốn, lúc đó, em lại trở về cuộc sống của mình, nhưng thằng ipod ku Bim của em thì sao? Haizz em éo biết nữa, lỡ con đó điên lên, đem bán đứa nhỏ, người ta luộc phụ tùng của nó, thế thì tội khiếp được.

Nghĩ đến đây em đành mặc kệ con maclinux kia làm gì thì làm. Vả lại, nó cũng cần tiền để chăm sóc cho thằng ipod. 

Em sẽ kể về...cái ultra book của em. Ultrabook của em là một con bé khá hiền. Em nghĩ bản chất của Nhân Văn OS đều như vậy. Sau những chuyện xảy ra, tình cảm của em với ultra vơi bớt đi nhiều (dù rằng trước kia cũng éo cóa gì đặc biệt). Tụi em đã ít gặp mặt nhau hơn, lâu lâu em cũng chở ultra đi vòng vòng SG, nhưng chở qua loa cho có lệ, và ngồi trà sữa (em ghét nhứt thứ này) để nghe những câu chuyện của ultra qua lời thoại cực kỳ sinh động. Ultra làm nhgề báo mà, nên việc đi đây đó khôg có gì là lạ.

Sau một thời gian hời hợt, em chả hiểu sao, tình cảm của Ultra dành cho em nhìu hơn. Em cảm nhận được vì một tin nhắn thôi "chúc T. ngủ ngon nhá, cám ơn T. vì tất cả". Em cũng chúa ghét những tin nhắn cải lương kiểu này, vừa sến, vừa mang tính chất ràng buộc. Ko tự nhiên chút nào.

Hôm í, ngày đẹp trời, em kể từ a-z chuyện của em cho con Ultra biết (ko biết vì sao em lại mún kể cho nó nữa, chắc do em thèm người quá đi, mà chẳng ai đáp ứng được cho em cái nhu cầu được nói lúc ấy, ngoài ultra). Con nhỏ nghe xong, ngồi thẫn thờ đâu vài phút, nó cứ ngồi im như vậy chẳng biết là đnag thất vọng, tuyệt vọng hay hờn giận nữa. Em hút mấy cái hột trân châu khó chịu vô họng trong cảm giác null, đợi tín hiệu từ ultrabook.

Con nhỏ chạy ra chỗ bến xe bus, rồi bắt xe về Thủ Đức lun, hok thèm chào 1 tiếng. Em chạy theo được vài bước thì quay trở lại, ngồi im ngẫm xem mình đã làm cái qái gì sai trái. Và phát hiện ra cái sai lớn nhất trong đời của em, là em ko biết đặt lòng tốt mình ở chỗ nào cho phù hợp.

Vài đêm sau khi em biết được con maclinux đang đi hành nghề multi-plug-usb, con nhỏ chợt gọi cho em tầm 12h tối. Nó (lại) khóc nức nở, tự dưng trong lòng em thấy ngan ngán con này vô tận. NHưng em lo cho thằng ipod ku Bim của em, nên đành nghe máy. Con nhỏ khóc, biểu là bị dân phòng hốt về đồn rồi. Em nói lại "ừa. vậy tự lo đi, T. ngủ đây".

Em éo ngủ được, em cũng éo biết thằng Dân phòng có quyền hạn và chức trách gì. Trong lúc đó, em định nhấc máy gọi anh Hai, thì chẳng hiểu bấm thế nào ra số của con ultrabook (chắc 2 số vừa gọi nằm liền kề nhau). Khi giọng cất lên, em nói vội "Anh Hai hả...blah blah...con macbook...blah blah..." khi đã nói xong một mạch, thì con ultra mới thốt lên được vài lời "anh hai của T. ko chịu giúp đâu, T. gọi nhầm rồi". Trong lúc ấy, em như thằng bò, ko biết nên phải làm sao, đầu óc vừa áy náy vừa xấu hổ.

Con nhỏ bắt tâm lý khá tốt, nó nói ngay "T. ko cần fải lo đâu, tui hiểu chiện T làm là tốt mà, giờ T làm thế này...thế này...". Con nhỏ đúng cao tay.

Em gọi điện anh Hai, gọi hắn để mượn quyển Bố già của Mario Puzo (em biết ổng có cuốn này, để trên bàn làm việc). Em xuất hiện ở nhà ổng sau đó 15p, trong lúc ổng đi kiếm xem quyển ấy ổng để đâu và hết sức ngạc nhiên vì tự nhiên em mê đọc sách, thì em hốt ngay cái thẻ nhà báo của ổng đút vào túi. Lúc í, tay chân em cứ như ko có xương vậy, nhưng em vẫn cứng người lên, để ổng khỏi nghi ngờ.

Hồi sau cầm quyển sách về, éo thèm xem như thế nào luôn, em phi một mạch ra chỗ mà con H. thường hay đứng. Em chỉ muốn cầm quyển sách dày cộm này, phang cho bẹp đầu nó, để nó ngộ ra rằng, trên đời còn khối thứ có thể kiếm tiền mà ko vạch ổ cắm ra cho mấy chục cái usb đút vào ấy.

Đến dân phòng theo hướng dẫn của nó, em mặc nhiên trình thẻ nhà báo của anh em ra, em nói "xin lỗi anh, em là nhà báo ... ở tòa soạn TT, anh cho em gặp H.".

Một hồi sau, em bị ánh mắt của thằng cha dân phòng dò xét, kiểu làm khó dễ nhau ý mà. Em bắt đầu hành sự theo kiểu tào lao nhất mà em nghĩ ra. Em kêu nó ngồi xuống, bày đặt rút cái điện thoại ra (e dùng ai phôn ạ ) bật thu âm. Em bắt đầu phỏng vấn cái thằng trực dân phòng đó...

Mấy câu hỏi tào lao đề cao nó, dạng như "anh cảm thấy mình đã hi sinh gì cho sự nghiệp trật tự của xã hội", "cống hiến cho tổ quốc, có bao giờ anh thấy mình...đuối sức chưa",... Sau một hồi lừa đảo, em nói là con H. là người của em, được cài vô để thị sát tình hình gà thả vườn trong thời gian qua. Thằng nhỏ tin răm rắp...

Tụi em vừa bước ra khỏi cái đồn dân phòng đó thì lực lượng CA vừa tới (chắc tới để lấy lời khai í mà). Con nhỏ ngồi trên xe, run run, ôm em chặt cứng. Còn trong suy nghĩ em lúc ấy, chỉ có duy nhất một vấn đề, làm sao cho cái thẻ này trở về với vị trí cũ...

Đây là lần liều mạng đầu tiên (hình như cũng là cuối cùng) mà em đã từng dám làm với một lực lượng lớn như vậy. Ngẫm ra cũng siêu nhân.

Hôm đó, em chở con maclinux về, em nổi khùng, tát nó một cái như trời giáng. Con nhỏ lặng lẽ bước vô nhà, để em ở lại giữa đường vắng hoe, với hàng trăm/ngàn câu trả lời khó tả.

Sau đó tầm vài phút, lão anh Hai em điện. Ổng nói ở đầu dây nguyên văn thế này "lực lượng dân phòng ở P... Q... vừa gọi qua, biểu nhà báo ... không đăng tin vừa xảy ra hồi khuya. Mày về đây liền cho tao, 10 nữa có mặt, tao chờ, mang theo cái thẻ".

Chưa bao giờ lão anh của em hắn giận dữ, đúng hơn tuýp người của ổng là tuýp người khá điềm đạm, giống như dùng ổ SSD, nhẹ êm, nhanh nhẹn.

...


Tính em liều mạng, nhưng trong lúc liều mạng thì em ko hề nghĩ tới cái mạng mình như thế nào hết, chỉ sau khi cái mạng đã toàn vẹn trở về, còn nguyên seal thì em mới có cảm giác sợ.

Như lúc này vậy, thằng anh của em chắc nó đang nổi khùng vì chuyện em đem cái mã vạch của nó cứu một đứa là gái. Hắn bắt em đến đó sau 10p, e tính sơ sơ, nếu chạy 50km/h thì cũng mất hết 15p, nên em cứ đi từ từ, vừa đi vừa tưởng tượng xem hắn sẽ...bung hàng em theo hình thức nào.

Đầu em tưởng tượng ra khá nhiều thứ, gọi điện về quê để báo server cắt cập nhật, đánh lòi ổ cứng, overclock cho tới chết. Hức, hình thức nào cũng dã man, man rợ hết. Tưởng tượng một hồi, suy nghĩ cách nói đối phó mãi ko ra, em đành đến trực diện, đưa thẻ lại cho thằng anh của em, rồi nói "em xin lỗi". Được có 3 chữ. Lúc đó ổng quát em cái gì đó liên quan tới ngu, bò, heo vịt, đại loại như e gần giống với tụi động vật thường hay nằm trên bàn nhậu. Hồi sau, chị dâu em xuất hiện, bả biểu là thằng nhỏ còn con nít, ứng xử vậy ko trách nó được. Gặp anh thì anh cũng làm z thôi 

Kể lại chuyện này mới zui, ông anh em quen chị dâu em hồi 2 người còn học phổ thông cơ. Lúc đó ba mẹ 2 nhà cấm ghê lắm, vì sợ ảnh hưởng chuyện học. Em toàn bao che cho hắn nửa đêm chui rào ra để đi hẹn hò với bồ. Có lần, bà chị bị 2 cái server bắt được, đánh đòn quá trời, ổng vác mặt tới chỗ nhà chị em, chịu đòn thay. Vừa nói xong, cái server đực của bà chị lấy cây đập vô lưng thằng anh em đến nỗi về nhà có mấy vệt đỏ luôn. Sau đó, về nhà, ổng còn bị 2 server nhà em phang cho vài chập nữa. Nên xét về mức độ dại gái, thì nhà em có gen duy truyền. Hehe.

Nhờ bà chị dâu dễ thương, em thoát chết, nhưng ko đơn giản như vậy, ông anh em biểu từ giờ em mà dính dáng tới cái con maclinux kia nữa, là ổng ko thèm đụng tới em nữa, thích làm gì thì làm. Đối với em, chuyện này giống như đe dọa "giữa gia đình với con mac đểu kia, mày chọn đi", nên em cũng lo lắng lắm lắm luôn.

Thời gian sau đó, viện trợ kinh tế của anh Hai dành cho em giảm xuống 1 nửa, server nhà em cũng chỉ tầm đó ko hơn ko kém, tiền chi tiêu của em chỉ vừa đủ, hổng dư được đồng nào. Em bị đưa vô thế bí, vì thằng ipod của em trước giờ toàn uống sữa của em mua, giờ hổng biết xoay sở sao nữa, em cũng éo rõ cái con đó có còn làm gì để ra tiền ko.

Khoảng thời gian chăm ăn, chăm uống, chăm ngủ cho thằng ipod ku Bim với em là khoảng thời gian đẹp nhất. Em bị bệnh thèm nói, nên cứ suốt ngày bồng nó ra hành lang của nhà trọ nói chuyện tào lao con cóc con nhái để nó cười thé lên (éo biết nó hiểu cái wái gì hok nữa). Các bác ko hiểu đâu, mỗi lần nó cười nhe lợi ra, cứ như rằng từ ram 256 chuyển sang ram 4gb vậy ấy, cảm giác vừa sướng, vừa đã. 

Thằng ipod ku Bim nhà em thích chơi trò ú à ú à, em cứ che mặt lại, ú à là nó nằm ra mà cười như ông địa. Hồi tầm 7 tháng tuổi lúc em đang tập thằng nhỏ tập đi, nó đi tầm được 3-4 bước gì đó là ôm em chặt cứng. Sau đó, em cứ pu pu pa pa để nó tập nói theo, mà nó chỉ cứ è ẹ phát bực. Một hôm, tự dưng lúc đi được vài bước là nó nhào tới ôm em cười khanh khách, còn nói pa pa. Dù em biết, cái nói này nó chỉ là bắt chước em thôi, nhưng em nghe mà cảm động phết. 

Còn mẹ nó, tức cái maclinux giao diện đẹp mà cấu hình thấp kia, ko biết lúc ko có em nó như thế nào, chứ lúc em đang ngồi đó, nó éo thèm quan tâm thằng nhỏ đến một cái nhìn, chỉ ngồi loay hoay với cái mặt, cái mụn, cái tóc, nhìn muốn wánh.

Từ hồi viện trợ của em bị cắt, tự dưng em ngại xuất hiện chơi với ipod ku Bim, em có cảm giác nhớ nó, nhưng áy náy với cái gì đó ngài ngại làm cản chân em. 

Hôm ấy, con điên đó lại gọi, em biết ngay là nó dù sđt lạ, vì chỉ có nó mới lựa giờ thiêng để gọi cho em như thế. Em quyết ko bắt máy, dù em lo lắng đến phát điên. Hồi sau, nó gửi 1 tin nhắn, nội dung ngắn gọn "Bim bị sốt, T. qua chở nó đi bệnh viện được ko". Em chỉ nhớ lúc ấy em gọi điện ngược lại, nói bâng quơ cái gì đó, rồi em bay đến ngay chỗ 2 mẹ con nhà nó. Vừa chạy mà tim em loạn nhịp cả lên. Hức, em chỉ cầu trời là thằng ipod nhà em đừng có bị gì, hok là chắc cả đời này em hối hận đến chết.

Em chở thằng nhỏ đến bệnh viện thì thằng nhỏ đã nóng hâm hấp rồi. Hệch như rờ zô cái fan tản nhiệt của laptop zị. Em hỏi bác sĩ, bác sĩ bảo đang chờ kết quả. Em cứ ngồi một chỗ để đợi. Còn mẹ nó thì cùng nó vô phòng khám. 

Một hồi bước ra, con nhỏ biểu thằng ipod của em bị sốt do viêm phổi gì gì đó. Em nghe mà sợ gì đâu. Em chạy tới chỗ bác sĩ, nói điều trị thằng nhỏ lẹ lẹ giùm con đi. Ổng bắt em ký tên, với ghi biên bản gì gì đó để nhập viện. Bác sĩ hỏi "anh là gì của thằng nhỏ", em trả lời ko cần suy nghĩ "ba nó". Vừa trả lời xong, ông bác sĩ cười đểu "thằng nhỏ họ Trần, anh họ Nguyễn, cha con đường nào?". Lúc này mặt em nóng bừng bừng (vì xấu hổ), và đơ họng, hông biết phải nói sao luôn. Bác sĩ kêu, đóng viện phí.

Thật ra thì thằng nhỏ được đặt tên theo họ mẹ nó, cũng phải, vì nếu đặt theo một cái họ nào đó lạ wắc, như họ Nguyễn chẳng hạn, thì sau này lỡ lớn lên nó hỏi "mẹ ơi, sao con họ Nguyễn vậy mẹ?" lúc đó chắc thằng google cũng bó chiếu toàn tập. 

Trong ví em lúc ấy còn được tầm 500k, viện phí là 2 triệu. Một hồi, con maclinux kia gọi đt vay một đứa (chắc hành nghề chung với con nhỏ), 20p trôi qua, viện phí đã được đóng. Tự dưng em có cảm giác mình giống như hàng phế thải, bị ra rìa. Hệch như iphone 5 vừa ra là thằng 3gs liền biến khỏi danh sách của apple vậy.

Vừa đưa tiền xong, tụi dở hơi đó nắm đầu con maclinux, biểu "mày trốn đâu mấy tuần nay?" con nhỏ nói "con em bệnh". Em chạy lại thì con maclinux cũng nói "T. đừng xen zô chuyện của H. nữa, H. tự giải quyết được". Hồi sau, tụi nó nắm tay con maclinux đi ra khỏi viện, con nhỏ chỉ quay lại biểu "coi chừng Bim giùm H.". Em chỉ biết ngồi im một chỗ, dù rằng tâm trí bấn loạn giữa 2 điểm, bên là ipod ku Bim bên là mẹ nó.

Em chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi. Em hỏi bác sĩ tầm đâu chục lần về ipod ku Bim, câu trả lời chỉnh quanh quẩn, đang khám, đang kiểm tra, đang cấp cứu,... làm em muốn khùng hơn nữa.

Em ngồi ở viện khá lâu, một hồi sau bác sĩ bảo chuyển giường lên phòng bệnh (bệnh viện tư nên phục vụ khá chuyên nghiệp), em đi theo, nhìn nó nằm nhỏ xíu trên cái giường bệnh, tự dưng em thấy tim mình cũng đau nhói theo luôn.

Kết quả là nó bị viêm phổi, phải điều trị ở đây tầm vài ngày. Em lên phòng bệnh với thằng ipod ku Bim tầm được nửa tiếng, thì con maclinux của em lết về. Lết đúng nghĩa ạ, mặt mày nó bầm tím, cái áo bị xệ vai méo qua một bên, áo ngực hình như bị xé toạt ra. Em lo lắng hỏi "có chuyện gì vậy?" con nhỏ biểu "hành xử kiểu **** nó vậy". Lúc này em hơi bàng hoàng một chút, nhìn nó thê thảm, thảm thương, thấy tội gì đâu. Nhưng em ko hỏi thêm được gì nữa, chỉ biết ngồi nhìn nó lấy tay buộc lại cái áo ngực trên vai, mà nó ko dám khóc.

Em được chuyển sang hệ học nâng cao cũng trong tháng đó, em bán cái ai phôn của mình để đóng viện phí với mua sữa cho thằng ipod ku Bim. Hơi tiếc chút xíu, nhưng nó cũng éo phải là gì.

Chuyện có lẽ sẽ tạm dừng tại đây, và hầu như hổng có gì mới nếu như ko có sự tham gia của Ultrabook, một nhân vật không mới-nhưng lạ.

Việc em bán aiPhone đc anh Hai em biết liền sau đó, cái này thiệt ra là quà tặng của ổng cho em hồi đầu năm. Thời đó ai có được iphone 3G cũng thuộc hàng VIP lắm rồi chứ ko fải giỡn. Và ổng bắt đầu nhìn em với một thái độ khác.

Em nói với chị dâu em về chuyện này, bả cũng ko đồng ý với cách hành xử của em cho lắm. Bả biểu, thường thì người ta ko dễ dàng chấp nhận chuyện một đứa con trai dại gái tới mức điên khùng như em, nhưng bả tin rằng em đã làm đúng. Và nếu em ko làm thế, thì chắc cũng chẳng ai trong những người đó sẽ chết, nhưng họ sẽ ko thể nào có được những khoản thời gian yên ổn được.

Em ngẫm nhiều về chuyện này. Hôm đó, em gặp lão anh Hai của em, em bảo với hắn rằng, với maclinux, em hok hề yêu, hok hề thương 1 chút nào nữa. Em thương thằng nhỏ như con người với con người với nhau thôi. Em sẽ trở lại bình thường sau khi 2 mẹ con nó đủ để lo cho nhau. Nói vậy chứ e cũng bí lắm, éo biết làm sao và khi nào để con maclinux kia đủ tiền để nuôi 2 mẹ con nó nữa.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, thì hôm sau, con ultrabook ra thêm 1 bài báo, nội dung căn bản là kể về một con "đĩ" lừa gạt sinh viên, chiếm aiphôn rồi gài hàng đẻ tùm lum tùm la gì đó. Bài báo này khá là hot, và hổng biết vì sao, ông anh hai của em, thiên về việc ủng hộ tờ báo đó hơn là ủng hộ những hành động vừa qua của em.

Em hổng biết thế đó là gì nữa. Một bên là việc học chất chồng vì nâng hệ, một bên là một thằng bé cần em hơn mẹ của nó, một bên là ông anh mà em kính nể hơn bất kỳ ai, một bên là không có gì cả, bấn loạn. Một máy ko thể cài quá nhiều hệ điều hành, cũng như 2 con chuột hổng thể nào sử dụng cùng lúc trên màn hình máy tính. Em quyết định bỏ đi một vài thứ.

Em gọi về nhà, hỏi mẹ em một câu liều mạng "mẹ có muốn có con nuôi hok?" và nói vòng vo mấy lí do tào lao. Mẹ em quát một hồi rồi cúp máy. Tưởng đã tiêu tùng, sau đó, mẹ em lại gọi điện và hỏi thông tin về thằng nhỏ. Tự dưng có chút ánh sáng lóe lên trên bầu trời. Em mừng như trúng số.

Nhưng hôm sau, em nhận được một cuộc gọi của anh Hai, ổng biểu "mày đừng có mà lừa gạt ba mẹ! tao ko muốn nói thêm với mày nữa".

Các bác ơi, em chỉ muốn chết quách đi cho rồi, giữa bên tình, bên nghĩa, và bên nhân. Bên nào với em cũng nặng nề hết. Bỏ thì thương, vương thì tội. Thời gian đó kinh khủng lắm. Không biết diễn tả thế nào nữa. Có lần, em quyết tâm ko quan tâm tới mẹ con nó, nhưng nhớ lại cảm giác thằng ku Bim ôm mình chặt cứng, rồi suốt ngày gặp em là nó cười tít mắt, hay đơn giản là những lúc nhìn nó ngủ trên cánh tay của em thui, là em chợt mềm nhũn như một đứa con gái. E ko fải thích trẻ con, nhưng em cảm nhận cái gì đó ràng buộc giữa em và nó. Mỗi ngày, em đến chơi với nó giống như một món quà mà ai đó trao cho em z. Khó tả lắm, chỉ biết được rằng đoạn đường em chạy từ trường về nhà mẹ con nó, là đoạn đường mà em chờ đợi hạnh phúc nhứt mà em từng trải.

Nhưng nói ai hiểu? hiểu ai nói! Có hôm, gọi điện cho Ultrabook, biểu nó rằng nó nhìn đời nhạt quá, chỉ nhìn một khía cạnh thôi. Nó quát lại em "còn hơn là đồ gà mờ!" câu này làm em như bị xúc phạm, nhưng e quả đúng là một thằng gà mờ thật. Ngu gì mà ngu dữ.

Những ngày sau đó, con maclinux đi làm nhiều hơn, nó bảo rằng nếu nó ko làm, tụi kia sẽ rạch mặt nó. Em thấy bắt đầu ớn ớn cái giới linux này. Chúng nó (tụi core-linux, tụi má mì) đúng là hok có tình người. Và những đứa ubuntu, fedora, centOS,... cũng hệch như thế. Chỉ đồng tiền mới là tất cả.

Hồi hổm em lên mạng đọc mấy truyện về đĩ điếm, có truyện kể về một con đĩ còn zin, đĩ thiên thần, tâm hồn của đĩ,... đại loại thế, em ko nhớ tựa, của một tác giả đồng tính viết (có viết sách gì gì đó nữa). Đọc xong, thấy bọn người trong truyện chắc làm linux ở thiên đường, nên mới có những thứ ko thể nào có ngoài thực tế được. Em ghét những loại văn chương mơ mộng bay bổng, hiển nhiên đó, hiện tại đó sao chúng nó ko viết, lại đi kể về một thứ xa vời ở đâu đó, để những người đọc cả tin, họ cảm thấy cuộc đời họ đang sống quá bất công, quá đen tối, và họ tìm mọi cách để đến được với cái "thiên đường" nào đó trong truyện. Và tới khi họ biết rằng thiên đường ấy ko tồn tại thì có lẽ mọi thứ đã quá trễ.

Thiên đường của maclinux của em cũng vậy, nó mê tiểu thuyết (éo hiểu sao lại thi vào cntt, dù rằng nó học ko hề tệ). Hồi xưa, lúc hai đứa mới biết nhau, nó toàn đọc những thứ truyện tình cảm vớ vẩn. Nhiều khi em nghĩ, chính vì những thứ đó mới làm khoảng cách của em với nó rời xa nhau đến như vậy, giống như android vs ios, song song và ko bao giờ chạm vào nhau ở điểm đầu cũng như điểm cuối.

Và rồi các bác biết ko, một ngày đẹp trời nọ, mẹ con nó bỏ đi. Căn nhà trống hoác. Không một lời chào... Chợt em cảm giác mình được giải thoát, cảm giác có cái gì đó đã rời khỏi bản thân mình, cảm giác như ai đó vừa cứu mình khỏi địa ngục, vừa buồn, vừa vui... Em éo hiểu em như thế nào nữa.

Sau đó em nhận được cuộc gọi từ ultrabook, nó biểu, chính nó là người kêu 2 mẹ con nhà ipod ku Bim rời SG và về quê. Em ko biết lí do chính nào làm con Ultra hành xử như vậy, chỉ biết một điều, chuyện của em còn vài đoạn ngắn nữa...trước khi 2 mẹ con nó rời xa em mãi...

Hổm rài em cũng đã có biết lớp em đọc được bài viết này trên voz, hôm rồi lên lớp e có nghe mọi người bàn tán thoáng qa. Tuy bây giờ chỉ học chung vs mọi người có 1 môn thôi, nhưng em cũng hi vọng với em, mọi người hãy giữ thái độ như từ trước tới giờ, đừng đổi, em thấy ko quen. Và đừng lên VOZ công khai tên tuổi em ra, lúc ấy, e nghĩ sẽ có vài người bị tổn thương á. Cám ơn cả lớp!

Có 1 bác tác giả núp lùm ở Voz rủ em ra sách, em nói thiệt, là e ko có khiếu văn chương, nên rủ e thì e cũng z thôi. Đợi chừng nào em viết ra được phần mềm viết văn, lúc ấy rủ e cũng chưa muộn (tầm vài ngàn năm gì đó).

Sau khi 2 mẹ con nó bỏ đi, em gọi con Ultra hỏi vì sao lại có thể hành động như vậy được? nó nói với em thẳng thừng, là muốn giải thoát cho em, và vì em còn nhiều hơn những thứ cần lo phía trước. Em cảm động lắm lắm luôn.

Em ko oán trách nó, nhưng em chẳng hiểu tại sao tình cảm em dành cho nó ko thể hơn được những cảm xúc bạn bè bình thường. Chắc do em đang xài con laptop cũng kha khá đẹp rồi, nên hàng ultra ko còn hấp dẫn đối với em nữa.

Tầm vài hôm nữa, có một số điện thoại lạ gọi cho em, em ngẫm trong đầu là con Maclinux đó, em nôn nóng được biết tin của con thằng ipod ku Bim của mình, nên reo chừng 5 giây là em bắt máy ngay. Nhưng không phải. Ai đó ở đầu dây toàn chửi thề, nội dung chính là hỏi em giấu con maclinux kia ở đâu? và nếu nó ko trả tiền cọc 50triệu gì gì đó thì chúng nó tìm tới tận nhà để giết con nhỏ. Mặt mày em tái mét, em chỉ biết nói "tui với H. ko liên lạc với nhau cả tháng rồi".

Em đem chuyện này kể cho anh Hai nghe, ổng biểu tụi linux core đó, nói giỏi, nhưng éo làm được cái quái gì đâu, quá lắm là đập, đánh, chứ ko dám giết. Em hỏi ổng "lỡ người ta tạt axit con maclinux thì sao" ổng dửng dưng, nó tự lo cho nó được! 

Em suốt ngày lo bò trắng răng, lo windows có màn hình xanh mấy pác ạ. Ngoài việc ngồi code trâu bò, thì lo lắng là cái thứ 2 mà em có thể làm tốt. Vậy các bác cũng biết được em vô dụng như thế nào rồi đó.

Hôm ấy, Ultrabook gọi điện cho em, hỏi em là muốn xuống An Giang ko? Em ngạc nhiên há lè mồm, con nhỏ biểu nó biết nhà của maclinux, và nó cũng thương Maclinux lắm, nhưng cách giải quyết của em trước giờ là ko hề hiệu quả, giống như vòng lặp while với điều kiện n=1, cứ lặp mãi mà hok hề có kết thúc.

Có thời gian em trách con Ultra này ghê gớm lắm kìa, hổng hiểu sao em đã từng hận nó, ko ngờ với tuổi nhỏ hơn em, mà nó có thể có suy nghĩ chững chạc và thấu đáo đến tận tình. Đúng là dân Nhân Văn OS có khác. Còn em, giống 1 thằng Android, chạy cả đống ứng dụng để rồi toàn bị treo máy.

Và hành trình về An Giang của tụi em bắt đầu! Và cũng là hành trình kết thúc gần 3 năm ròng rã với những tình yêu mơ hồ. Em sẽ viết liền bây giờ, để các bác đọc luôn. Nhưng chắc hơi lâu à nhen! Trong ngày nay thôi!

Em về An Giang qua một bến phà gì đó quên rồi, cũng ko lớn lắm. Đi taxi tầm 30p là tới một con hẻm ở đường Trần Hưng Đạo, hình như là chưa qua chỗ Công viên. Em tới đây một lần rồi nên nhìn đường cũng ko quá lạ. Đi sâu vô con hẻm đó là một vùg nông thôn toàn lúa với nước. Em hổng tin được là đồng ruộng có thể tồn tại song song với thành thị như ở đây. Nhìn mát mắt nhưng cũng buồn thúi ruột.

Lội bộ tầm 3 cây số thì em tới được một căn nhà...bán ve chai. Căn nhà này khá nát, nhưng được cái là xung quanh toàn cây cối nên mát mẻ. Em thấy vừa lo, vừa sợ, em ko biết thằng ku Bim có nhận ra em ko nữa, và hai mẹ con hiện tại sống ra sao đây.

Vừa đến nhà, thằng nhỏ đang ngồi trên một tấm ván, chơi mấy hộp thuốc nhựa, một bà già già (chắc server của maclinux, em thấy ngón út bị cụt) đang ngồi ở dưới bó cái gì đó, chắc là chổi dừa, bác ấy vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ. Vừa thấy em, thằng ku Bim đứng dựng lên, chạy ra khỏi tấm ván, em sợ nó té thế là buông cái ba lô nhào lại ôm nó luôn. Đó là lần thứ hai nó gọi papa. Sau khi chào "bác" xong, em quay sang thì thấy con ultra khóc như mưa vậy. Nó cứ nhìn em ôm thằng ku Bim mà khóc. Em cười, có gì đâu mà mít ướt dữ z. Con nhỏ vừa cười vừa khóc, làm tim em cũng rung rinh theo.

Em hỏi, "H. đâu rồi bác". Bả biểu, nó đi ra Ủy ban làm hồ sơ gì đó. Em cũng hổng để ý lắm câu trả lời, em móc ba lô ra cả đống đồ chơi bằng nhựa, gấu bông, mấy bộ wần áo với vài hộp sữa cho ku Bim. Nó éo thèm chơi, chỉ bu lấy em rồi chỉ em ra phía trước nhà, "ká ká".

Ở trước nhà có con sông, em ra đó là thấy cá cứ bơi lờ lờ trên mặt nước í, nhìn đã gì đâu. Em chỉ lại "con gì đó" nó vẫn bập bè "ká ká", nghe mà buồn cười gì đâu.

Tới khi em mắc tè, em bỏ nó xuống để ra nhà vệ sinh, nó đứng chừng hững, khóc thé lên. 

Trưa đó, em ẵm nó ra ngoài vườn (ở đây mát lắm ạ) để bắt gà, hổng biết có cái wái gì zui mà mỗi lần em hù cho con gà chạy là cứ như rằng nó vật ra mà cười. Còn cái con Ultra zô ziên kia, hổng biết có gì mà mắt cứ đỏ hoe.

Lúc em vô nhà, em ngồi nói chuyện với bác trong bữa trưa (tầm trưa rồi mà con maclinux vẫn chưa zìa), lúc dọn cơm lên, em đang đứng mặc cho thằng ku Bim bộ đồ khác thì bỗng bà quỳ xuống chân em rồi khóc nức nở. Em bối rối lắm, chẳng biết fải làm gì lúc đó hết, em chỉ biết...quỳ xuống theo, nói bác làm vậy, em áy náy ko chịu được đâu.

Bác cám ơn em nhiều lắm, chắc nghe con maclinux kể lại. Còn cái con Ultra vô dụng kia, ko nói ko rằng, cứ nhìn trân trân chỗ nào đó ko có điểm đặt cụ thể. Em quy chụp ra luôn, tụi nhân văn cải lương như nhau .

Bữa trưa được ăn gà với gỏi bắp chuối (ngon phết, tụi SV nghèo ăn cái wái này sướng còn gì bằng), còn ku Bim chỉ được ăn cháo cá lóc thôi. Nó với cục gà mà hổng ai cho, thế là giận lẫy quay đi chỗ khác ko thèm ăn nữa.

Ngồi ăn trưa xong, em ngồi nghe bác kể về chuyện của gia đình (thằng ku Bim vẫn ôm chặt cổ của em, đu đu sau lưng í). Bác biểu nhà bác hồi xưa khá lắm, tết năm í ông già đánh đề với cá độ gì đó, cầm cố hết, bị người ta siết nợ, giờ còn cả trăm triệu, ko biết làm sao. Bác trốn lên SG một lần, về chúng nó đánh thấu xương, nên đành qua ở nhờ nhà của cô bán ve chai, tuy khổ khổ, nhưng được cái là có chỗ ngủ chỗ nằm.

Đầu giờ chiều, lúc thằng ku Bim đang nằm trên võng với em, nó đã khò khò ôm bụng em chặt cứng, thì maclinux về. Chợt em thấy nó xinh hơn trước, hồng hào hơn trước, tóc buộc gọn gàng hơn trước. Thấy em với ultra, nó buông hững cái bộ hồ sơ gì đó đang cầm trên tay luôn. Nó đứng đó tầm 15giây hok phản ứng gì, rồi con Ultra của nhà em tự dưng bay đến, ôm chặt con Maclinux. Em éo hiểu tụi con gái nó đang nghĩ cái gì nữa...

Haizz, phần cuối cùng, ko phải để mấy bác đợi lâu, mắc công lại bảo rằng em câu view này nọ ^^!

Đêm đó, sau khi cho ipod ku Bim ngủ, em, ultra và maclinux đi ra một khu ruộng lớn lắm. Tụi em ngồi...ngắm trăng, dù éo có ánh trăng nào để ngắm. Tự dưng thấy mình giống người lớn quá xá. Em hỏi maclinux "giờ H tính sao?". Con nhỏ bẻ cọng cỏ rồi ngồi cúi mặt xuống đất, lúc lắc cọng cỏ í như điên khùng. Nó biểu "giờ còn gần 100 trịu nữa, H. phải trả tiếp thôi chứ sao giờ?". Ultra hỏi liền "bằng cách nào?". Con nhỏ trả lời buồn thiu, H. sắp lấy chồng Hàn quốc.

Chợt tụi em lặng lại sau đó chừng vài phút, ko đứa nào nói được thêm tiếng nào.Em cũng ko biết nói gì lúc ấy nữa. mọi lời nói với em giờ đó đều là vô nghĩa, hổng hiểu sao trong những lúc thế này, cái con đàn bà trong em lại trỗi dậy. Và như Ultra nói, những gì em làm chỉ mang dáng dấp của một vòng lặp vô tận, nếu em nhúng tay vào nữa, chẳng khác nào để cái vòng lặp ấy forever đến cả đời. Và em ko đưa ra ý kiến gì nữa.

Em hỏi "còn ku Bim?". Con nhỏ trả lời tỉnh bơ "H quen được một ông chạc tủi (>" 

nhà ổng ko có con, ổng giàu lắm, đòi tìm con nuôi, H biết mẹ ko đủ sức nuôi thằng Bim đâu, nên H đồng ý để ổng nhận Bim làm con rồi". Tới đây em có cảm giác bị mất mát ạ. Em hổng biết đây có phải là những gì em muốn ko!? Dù em chắc chắn rằng, nó sẽ sướng hơn nhiều so với thời gian mà em với nó ở bên nhau, nhưng nó vẫn chỉ là 1 thằng bé 1 tuổi, tương lai của nó chỉ mới bắt đầu, và em giữ nó lại bên mình, chẳng khác nào đưa nó vào một con đường ko có bản upgrade.

Con Maclinux đổi thái độ "Haizz. mọi việc xong rồi, cuối cùng cũng xong, hồ sơ cưới hỏi cũng xong, tháng sau đi luôn. Ko thì tụi ở SG về cho nó nát đời..." Khúc sau chỉ là khúc cám ơn, xin lỗi, rồi nói bâng quơ này nọ...Tụi em ngồi đó im lặng hồi lâu. Sau đó kể chuyện hồi nhỏ thế này, lúc nhỏ thế kia, hay chơi trò này, hay đánh nhau với tụi kia,... con Maclinux chốt một câu tỉnh bơ "ko ngờ làm mẹ sớm vậy, nếu hok có T. chắc ko có thằng Bim rồi, cám ơn T."

Em ở đó thêm 2 ngày là từ giã lên Sài Gòn, nhìn thằng ipod ku Bim khóc, mà em ko cầm được nước mắt các bác ạ. Trước giờ, lần đó là em rơi nước mắt nhiều nhất. Em cứ sợ sẽ ko bao giờ gặp lại nó nữa. Mà em chỉ rơi nước mắt thôi, còn hai cái laptop kia, thì muốn vật ra mà mít ướt. Tranh nhau với ku Bim. 

Sau một hồi giật mạnh, thì thằng ku Bim mới rời khỏi em qua tay của mẹ nó, em đi mà éo dám quay đầu lại, sợ đủ thứ trên đời. Chuyến xe về SG nặng trình trịch, em cứ nhìn đâu đó xa xăm, ko thể nào tin được rằng sau tầm đó năm, những chuyện xảy ra làm em già đầu hơn nhiều như vậy.

Tầm 1 tháng sau đó, em nhận được cuộc gọi từ Maclinux, tụi em gặp nhau vội vàng ở sân bay với chồng của nó nữa. Ổng già khằn. Em hỏi, sao đám cưới mà ko mời? Nó cười, có đám gì đâu, làm cho có là đi à. Nó đưa em 1 tờ giấy có ghi địa chỉ của ku Bim, nó biểu, người ta tốt lắm, hi vọng nó sướng hơn mẹ nó. Nó dặn em, dù nó đi luôn, thì sau này ku Bim có lớn, gặp nó cũng ko đc kể cho nó biết mẹ nó là ai.

Tụi em gặp nhau tầm 20p, câu cuối cùng của Maclinux nói với em là "nếu có quỳ xuống đây mà cám ơn vs xin lỗi T. được, thì H. sẽ làm liền, T. tha thứ cho H. nghe" Em gật đầu, rồi cười trong một cảm giác đau nhói "ừa ừa, hok sao đâu, qua đó nhớ giữ liên lạc".

Khi cả hai vợ chồng Maclinux khuất dần thì Ultra cũng xuất hiện, nó hỏi em, H. đi rồi hả? Em cười, ừa, chắc đi rồi.

Em chở Ultra đến địa chỉ nhà của ku Bim đang ở, một ngôi biệt thự khá lớn ở Quận 7. Em cứ chờ đó đâu tầm nửa tiếng thì có một bà chạc tuổi bồng nó ra zô, nghe nó khóc mà em muốn đập cửa nhào vô vậy đó. Con Ultra hiểu e khá rõ, nó nói "đừng bấm chuông nghe T." em gật đầu. Hồi sau khi thằng ku Bim vô, tụi em cũng lờ đờ đi về. Buồn ko tả nổi.

Tầm một tháng sau đó, ngày nào học xong em cũng chạy sang đậu xe trước cửa để trông thằng ku Bim, những ngày đầu em thấy nó hay khóc, nhưg sau đó nó biết giỡn và cười nhiều hơn. Tuy ko fải ngày nào cũng gặp, nhưng thấy nó cười, vui là em cũng mãn nguyện rồi.

Và giờ cách đó cũng đã 6 tháng. Lâu rồi em ko ghé chỗ ku Bim nữa, mà giờ chắc kêu ku Bim nó cũng hổng biết kêu ai đâu. Em cũng hứa, sẽ ko tìm gặp nó làm gì. Ngẫm trong đầu, có khi nào vài chục năm nữa, em gặp nó biểu "hồi đó xém nữa chú làm ba của con rồi"... Chắc lúc đó nó cười tét rún lun quá. Maclinux hổng biết có hạnh phúc ko, nhưng cũng đã khóa fb, khóa yahoo và hok hề có 1 tin tức nào về cho em hết.

Giờ chắc ku Bim nó cũng hổng mê trò ú à, hổng phải bữa đói bữa no nữa, hổng mặc mấy bộ đồ cũ nữa, buồn có buồn chút đỉnh, nhưng cũng là một kết thúc tốt đẹp cho ku Bim.

Em sẽ học thiệt giỏi, em sẽ trở thành 1thầy giáo của trường này. Lỡ sau này thằng nhỏ có thi zô CNTT, thì em cũng sẽ dạy cho nó một bài học "lòng tốt, chưa hẳn lúc nào cũng đúng, nhưng miễn cứ sống theo trái tim của mình là được". Ít nhất với vai trò thầy giáo, em nói chuyện với nó bằng một tư cách đàng wàng hơn.

Hôm rồi, Ultra bảo vừa quen bạn trai, hai người hẹn hò rồi. Em cũng mừng lắm, thôi thì có dziên mà hem có nợ, trở thành bạn thân thế này có khi cũng hay. Anh Hai em vừa rồi có một bài báo viết vu vơ về nghề làm gái, nhưng qua cách đó, em biết được rằng ổng cũng đã thông cảm cho em, và cái aiphôn ổg vừa sắm tặng em sẽ giữ nó suốt đời. Không vì gái mà liều mình đem bán nữa!

Những ngày sau sóng gió, cuộc sống em có bận rộn hơn, em bị trễ tới 4 tháng tốt nghiệp, nhưng ko sao, điểm cải thiện của em vẫn đang đứng TOP. Em sẽ biết được rằng, sẽ ko bao giờ em chạy ngang đường NCT, ko bao giờ chạy ngang khu nhà trọ kia nữa, vì em sẽ ám ảnh tiếng khóc của thằng ku Bim, ám ảnh bởi hình ảnh con maclinux buộc áo ngực với khuôn mặt bầm dập, và những tiếng è ẹ sẽ làm em tưởng rằng có đứa nào đó đang tè dầm trong đó.

Hổm nay thấy đứa nhỏ nào ngồi trên xe, đầu óc cũng tưởng tượng là ku Bim hết. Nhưng Bim ơi, hãy nhớ được 2 khoảnh khắc chú hạnh phúc nhất trên đời này, một là lần con gọi chú 2 chữ papa khi chú dạy con nói, và một lần con tự dưng gọi chú cũng bằng 2 chữ papa. Lỡ 10 năm nữa, 20 năm nữa, con có đọc được bài viết này, thì cũng nhớ rằng, có người thương con như con ruột của mình. Sống tốt con nhen!

Chú sẽ nhớ con nhiều lắm! 
........................
Tác giả: Tác giả: KrazMrR
Nguồn: Voz